---
London – Sân bay Heathrow. Buổi tối lạnh và mưa nhẹ. Một người đàn ông với chiếc mũ trùm đầu và mắt kiếng đen bước ra từ hàng khách quốc tế. Không ai để ý, không ai nhận ra – nhưng đó là hắn: Deahan.
Giọng nội tâm vang lên:
Deahan (thầm nghĩ):
“Chín năm. Cô ấy ở lại. Còn tao… tao trở thành thứ mà chính tao từng ghét.”
---
Southampton – nơi cô từng sống. Một căn nhà nhỏ ven biển. Đèn trong nhà vẫn sáng. Deahan đứng bên kia đường, im lặng nhìn qua cửa sổ.
Han (trong tai nghe): “Tại sao anh quay lại đây? Đây không nằm trong kế hoạch.”
Deahan: “Vì kế hoạch đã sai từ lúc tao để mặc cảm xúc bị vùi lấp dưới đống máu.”
---
Bên trong căn nhà, một người phụ nữ trẻ đang gấp quần áo, bên cạnh là một chiếc cũi nhỏ.
Deahan (lẩm bẩm): “Cô ấy có một đứa con…”
Một thoáng yên lặng. Trong đôi mắt lạnh băng của Deahan, thoáng chốc có thứ gì đó mềm lại.
---
Han: “Anh không định tiếp cận cô ấy chứ?”
Deahan: “Tao không đến để kéo cô ấy về. Tao đến để biết… liệu cô còn sống hạnh phúc không. Sau tất cả.”
---
Deahan bước đi, không gõ cửa, không để lại dấu vết. Nhưng trước khi rời đi, hắn bỏ một bức thư vào hòm thư.
> “Chúng ta từng là hai linh hồn sống sót trong bóng tối. Nếu em còn nhớ Deahan – thì đây là lần cuối anh đi qua đời em, trong im lặng.”
---