---
Trời đổ mưa lất phất. Saku lái chiếc xe đen phủ bùn bẩn dừng lại trước cổng một nhà kho cũ ở ngoại ô – nơi nhóm của Marila đang tạm ẩn náu để điều tra. Hắn bước ra khỏi xe, mở cốp sau. Bên trong là thi thể lạnh ngắt của Nala, được bọc cẩn thận trong một tấm vải xám.
Saku không nói một lời, chỉ đưa cho người canh gác một phong bì màu đen với dấu đỏ hình đầu sói – biểu tượng của băng Deahan. Người canh gác run tay cầm lấy, nhìn thi thể mà không thốt nên lời.
Khi phong thư được chuyển đến tay Marila, cô lập tức xé mở.
Bên trong là một bức thư viết tay, nét chữ sắc lạnh và rõ ràng.
---
“Gửi Marila,
Ngươi từng nghĩ rằng công lý là ngọn đèn soi rọi bóng tối, nhưng ngươi đã sai. Ngươi không bảo vệ được cô ta – người từng là ánh sáng của ngươi trong thế giới mục nát này.
Nala đã chết. Không vì thù hận, không vì tàn nhẫn. Mà vì cô ta biết quá nhiều. Và ngươi, Marila, cũng đang bước gần hơn đến ranh giới đó.
Hãy coi đây là lời cảnh báo – hoặc là một món quà. Còn tùy vào cách ngươi nhìn.
- Rinno
Người thay mặt Deahan.”
---
Marila nắm chặt tờ giấy đến rách nát. Cô nhìn xác Nala – khuôn mặt không còn đau đớn, như thể chấp nhận cái kết này. Nước mắt cô không rơi, nhưng ánh mắt thì ngùn ngụt lửa giận.
Marila (thầm thì):
“Deahan… Rinno… Chúng mày sẽ phải trả giá.”
---