Chap 22: An Táng Cái Chết

---

Buổi sáng, sương giăng mờ khắp nghĩa trang nhỏ nằm nép mình bên rìa thành phố cũ. Không có linh mục, không bài thánh ca. Chỉ là một hố đất lạnh, một tấm bia đá vừa khắc tên: Nala M. Ryne.

Chiếc quan tài đơn sơ được hạ xuống, nặng nề, im lặng. Chỉ có ba người đứng đó: Marila, một đặc vụ già từng là đồng đội cũ của Nala, và một người phụ nữ trung niên – mẹ Nala, gục đầu trên vai con gái người đặc vụ.

Marila đứng im, đôi mắt khô khốc nhìn xuống mảnh đất sắp vùi lấp đồng đội cũ, người từng là niềm tin giữa bầy sói. Trong tay cô là tấm huy hiệu cũ của Nala – giờ đã trầy xước.

Marila (thì thầm):

“Xin lỗi… Tao đã không bảo vệ được mày. Nhưng tao thề, cái chết của mày không vô nghĩa.”

Người đặc vụ già gật đầu.

“Cô ấy dám bước vào tổ ong, biết rõ sẽ có ngày không ra được. Nhưng cô ấy đã khiến bọn chúng sợ.”

Marila đặt huy hiệu lên nắp quan tài trước khi từng xẻng đất bắt đầu phủ kín. Không ai khóc. Chỉ có gió lạnh và một lời thề không thành tiếng: “Kẻ giết mày sẽ nằm dưới đất này, một ngày không xa.”

---