Chap 31: Sống lặng trước giông

---

Sân bay quốc tế Honolulu – 9:15 sáng (giờ địa phương)

Chiếc máy bay hạng sang chạm đất êm ru như lướt trên mặt nước. Mọi thứ diễn ra trật tự, gọn gàng – không còi hú, không ánh mắt lạ. Chỉ có hơi nóng ẩm của Hawaii và mùi muối từ biển khơi phảng phất trong gió.

Saku (vừa kéo kính râm vừa mỉm cười):

“Không có đón tiếp. Tao thích kiểu này.”

Rinno (nhíu mày nhìn quanh):

“Yên tĩnh quá… Có khi nào lại là cái bẫy?”

Deahan (bước xuống thang máy bay, không quay đầu):

“Nếu là bẫy, Hawaii sẽ thành mồ chôn của kẻ nào đào nó.”

Cả nhóm lên chiếc limousine đen đang đợi sẵn. Xe lướt qua các hàng dừa và ánh nắng buổi sáng, hướng về một biệt thự ẩn mình trong rừng dừa sát bãi biển Waikiki – căn cứ tạm thời của họ tại quần đảo này.

---

Tại biệt thự – 10:05 sáng

Biệt thự gỗ sang trọng với tường kính hướng ra biển.

Trong khi Saku kiểm tra hệ thống an ninh, Kawashina mở vali thiết bị liên lạc và đặt bản đồ ra bàn.

Deahan (ngồi vắt chân, rút điếu xì gà):

“Ở đây một ngày. Nghỉ ngơi, theo dõi tình hình.

Tối nay… tao muốn biết Masuki có mặt trên đảo hay không.”

Kawashina:

“Có nguồn tin nói một đơn vị đặc nhiệm ngầm được đưa đến từ Tokyo ba hôm trước. Không rõ là hắn hay không.”

Deahan:

“Nếu là hắn, thì chuyến đi này sẽ thú vị hơn tao tưởng.”

---

Ánh nắng tràn qua cửa kính. Biển vẫn lặng. Sóng vẫn êm. Nhưng trong lòng mỗi người, một cơn bão đang âm thầm tích tụ.

---