Dưới đây là phần tiếp theo khi nhân vật chính (Deahan) quay về quê hương và
---
Quê hương – 6:30 PM
Mặt trời đã lặn, và ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên những ngôi nhà cũ kỹ và con đường vắng tanh dẫn ra nghĩa trang. Deahan đứng lặng trước mộ phần của người con gái mà anh đã yêu thương, nỗi đau trong lòng anh như một vết thương không bao giờ lành.
Trước mộ, một ngọn nến đỏ lung linh cháy trong gió, bên cạnh là bó hoa trắng. Anh quỳ xuống, đôi tay run rẩy cầm nén hương. Mùi trầm cay nồng xông vào mũi, khiến tâm trí anh quay cuồng.
Deahan (thì thầm, giọng nghẹn ngào):
"Em luôn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi. Từ khi em ra đi, tôi chẳng còn biết tìm đâu ra một lý do để sống. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, vẫn chiến đấu, không phải vì tôi muốn, mà là vì tôi đã quá xa lầy vào bóng tối. Em có thể tha thứ cho tôi không? Vì tôi đã không thể bảo vệ em…"
Anh cắm nén hương xuống đất, mắt nhìn vào bức ảnh của cô gái mà anh yêu thương. Nỗi đau xâm chiếm trái tim anh, và đôi mắt anh ngấn lệ. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh, rơi xuống mộ cô, hòa cùng những hạt bụi trong gió.
Deahan (nói với chính mình):
"Em đã ra đi quá sớm, để tôi phải sống trong sự trống rỗng này. Nhưng giờ đây, tôi sẽ làm tất cả để kết thúc câu chuyện này. Bọn họ sẽ phải trả giá. Tôi sẽ không để bất kỳ ai bước qua những người tôi yêu."
Anh đứng dậy, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong lòng anh trỗi dậy, như thể con quái vật trong anh đang thức tỉnh một lần nữa. Những gì đã mất không thể quay lại, nhưng những kẻ đã gây ra tất cả sẽ phải trả giá.
Deahan (dứt khoát, giọng trầm):
"Cuộc chơi bắt đầu lại. Và lần này, tôi sẽ là người chiến thắng."
Anh quay lưng, bước đi, để lại phía sau ngôi mộ lạnh lẽo và hương khói còn vương vấn trong không gian. Nỗi đau vẫn mãi đeo bám, nhưng sự quyết tâm giờ đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
---