---
Đêm khuya. Thành phố nước Mỹ rực rỡ ánh đèn, nhưng trong căn phòng khách sạn nơi Deahan ngồi, chỉ có bóng tối và sự im lặng bao trùm. Anh đứng trước cửa sổ, tay cầm ly rượu đã vơi nửa, mắt nhìn xa xăm về phía ánh sáng loang loáng của thành phố.
Kể từ khi đứng trước mộ người con gái anh từng yêu, một điều gì đó trong anh đã thay đổi. Không còn là Deahan lạnh lùng, quyết đoán như trước. Mà là một con người đang đấu tranh giữa hai thái cực: quyền lực và chuộc lỗi.
Deahan (trầm giọng, như thì thầm với chính mình):
– Đứng đầu một băng đảng... là số phận hay là lựa chọn? Trước đây tôi chưa từng đặt câu hỏi đó. Nhưng giờ... liệu có đáng để tiếp tục không, khi thứ mình yêu quý nhất đã vĩnh viễn không còn?
Anh siết chặt ly rượu. Trong đầu anh, những hình ảnh về quá khứ lần lượt hiện lên: những phi vụ đẫm máu, những nạn nhân vô tội, ánh mắt hoảng sợ, tiếng gào thét và cả những bàn tay đã dính máu dưới lệnh của chính anh.
Deahan (có chút run giọng):
– Tôi đã làm tổn thương quá nhiều người. Marila... liệu cô ấy có thể tha thứ không? Có thể nào... có con đường nào cho tôi sống như một con người bình thường, chứ không phải một con quái vật bị ám bởi thù hận?
Anh quay người lại, ánh mắt trở nên kiên định. Không còn chỉ là suy nghĩ. Anh đã có quyết định.
Deahan (quyết tâm):
– Tôi sẽ gặp Marila. Tôi muốn cô ấy nghe tôi nói. Tôi không xin tha thứ... nhưng tôi muốn cô ấy biết: tôi sẽ không chạy trốn. Nếu cô ấy muốn tôi trả giá, tôi sẵn sàng. Nhưng nếu còn một con đường để sửa sai... tôi sẽ đi tới cùng.
Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng. Gió ngoài khung cửa sổ khẽ lùa vào, lạnh và rõ ràng như quyết tâm trong lòng anh. Deahan không còn là một tên trùm chỉ biết điều khiển kẻ khác bằng sợ hãi.
Giờ đây, anh chỉ là một con người — đang tìm lối thoát cho chính bóng tối mà mình tạo ra.
---