---
Deahan mở mắt.
Căn phòng vẫn tối om. Trán anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Tiếng tim đập dội lên tai như thể vừa chạy trốn khỏi một vực sâu nào đó.
Deahan (thì thầm, thẫn thờ):
– Là... mơ ư...?
Anh ngồi bật dậy, nhìn xung quanh. Ly rượu vẫn trên bàn, nhưng đầy nguyên. Không có bóng đêm lãng mạn, không có quyết định cao cả, không có cuộc đối thoại lương tâm sâu sắc.
Không có giấc mộng chuộc lỗi.
Chỉ có hiện thực — lạnh lẽo và đẫm máu.
Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Nara.
> Nara: “Bên Marila đã bắt đầu điều động. Họ biết chúng ta đang ở Mỹ. Phải rời khỏi khách sạn ngay.”
Deahan bóp chặt điện thoại. Vẻ mặt anh không chút dao động, chẳng còn chút cảm xúc nào như trong giấc mơ kia. Thay vào đó là ánh mắt sắt lạnh, như thép được mài sắc.
Deahan (lạnh lùng):
– Suy nghĩ chuộc lỗi sao? Buồn cười thật. Cái thế giới này... đâu cho ta lựa chọn khác.
Anh khoác áo, bước ra khỏi phòng. Giấc mơ ấy – cái viễn cảnh muốn được tha thứ – có lẽ là tàn dư yếu đuối còn sót lại. Nhưng với Deahan, giấc mơ ấy không thể tồn tại trong hiện thực này.
Đây là chiến trường. Và anh là kẻ không được quyền lùi bước.
---