Chap 63: Rời Bỏ Phút Bình Yên

---

Bầu trời buổi sáng ở Mỹ quang đãng, không một gợn mây. Những tia nắng vàng nhạt phủ lên sân đua, nơi những chiếc xe thể thao vẫn còn in dấu bánh xe từ trận đua hôm qua.

Max đứng khoanh tay, dựa vào chiếc McLaren quen thuộc, ánh mắt dõi theo nhóm Deahan đang thu dọn hành lý.

Max (nửa đùa nửa thật):

– Tụi anh đi thật hả? Mới thắng em có mỗi một chặng mà đã bỏ đi rồi.

Kawashina (vỗ vai Max):

– Đừng giận. Lúc khác anh sẽ về làm vài vòng nữa cho em gỡ gạc.

Saku (kéo hành lý):

– Lần sau đừng quên gọi tụi em là “anh”. Thua là thua.

Max (bĩu môi):

– Biết rồi... "Các anh..."

Cả nhóm cười vang.

Deahan đứng yên một chút, đưa mắt nhìn Max — ánh nhìn như một lời cảm ơn không cần nói ra. Anh không phải người hay thể hiện cảm xúc, nhưng với những người như Max, anh luôn dành một sự tôn trọng âm thầm.

Deahan (nhẹ giọng):

– Giữ mình nhé, Max.

Max (gật đầu):

– Anh cũng vậy. Đừng để em nghe tin xấu.

Xe đến, tiếng động cơ vang lên phá tan không khí bình yên. Cả nhóm lên xe, lao về phía sân bay.

Mỗi người mang trong mình một tâm trạng riêng, nhưng cùng hiểu: phút giây vừa rồi là bình yên hiếm hoi — và có lẽ là cuối cùng.

---