Ánh nắng chiếu xiên qua ô cửa kính, rọi vào bàn ăn nơi nhóm Deahan vừa kết thúc bữa sáng. Họ chuẩn bị rời đi, từng người kiểm tra lại thiết bị ngụy trang. Nhưng đúng lúc ấy, một thanh niên người Ý tóc vàng, dáng ngông nghênh, tiến đến bàn họ, ánh mắt lướt qua từng người và dừng lại nơi Han – người phụ nữ luôn giữ vẻ điềm tĩnh.
Thanh niên Ý (cười khẩy, nói tiếng Anh lơ lớ):
– Ciao bella… Đi với anh một chút chứ? Một cô gái xinh đẹp thế này không nên ngồi cùng mấy gã mặt lạnh.
Han không phản ứng. Cô nhấc tách cà phê lên, nhấp một ngụm như thể gã đàn ông trước mặt chẳng tồn tại.
Thanh niên Ý (thò tay định chạm vào vai Han):
– Nào, đừng giả vờ lạnh lùng. Anh chỉ muốn vui một chút thôi…
Deahan (lạnh lùng, đứng dậy, giọng trầm):
– Cút. Trước khi tôi đếm tới ba.
Gã thanh niên bật cười khinh khỉnh, chưa kịp đáp thì…
Han (giọng sắc như dao):
– Một.
Cô đứng dậy, tay nhẹ như lông chạm vào cổ tay hắn. Gã chưa kịp hiểu chuyện gì thì…
"RẮC!" – một cú bẻ tay gọn gàng khiến hắn quỳ sụp xuống.
Han (mắt lạnh tanh, tay giữ cổ tay hắn):
– Đụng vào tôi là điều cuối cùng anh làm được bằng bàn tay này.
Saku (đứng chắn lối ra sau lưng):
– Nếu muốn rời quán với đủ răng, thì biết điều đi.
Gã thanh niên rên rỉ, cố lết đi. Chủ quán chỉ liếc qua, không nói gì. Những vị khách khác lặng lẽ quay đi.
Rinno (nhún vai):
– Lần đầu đến Rome, mà đã có quà chào mừng.
Deahan (ra lệnh):
– Rời đi. Chia tổ, bắt đầu di chuyển theo kế hoạch.
Nhóm nhanh chóng rời quán, để lại sau lưng một tên du côn đang ôm tay gãy và ánh mắt sợ hãi lẫn tức tối.
---