Chap 65: Hạ Cánh và Ẩn Mình

---

Trời Ý vừa hửng sáng, ánh nắng len lỏi qua làn sương mỏng. Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Leonardo da Vinci – Rome, không khí trong lành nhưng đầy sự cảnh giác.

Cả nhóm bước nhanh qua khu nhập cảnh với hộ chiếu giả, lẫn vào dòng người tấp nập.

Saku (thì thầm khi bước ra cửa):

– Cảm biến an ninh không phát hiện, không ai theo dõi.

Rinno (ngó quanh):

– Chúng ta cần điểm trú ẩn tạm. Quá nhiều mắt ở đây.

Deahan (giọng trầm, ra lệnh):

– Theo tôi.

Cả nhóm len lỏi qua vài con phố cổ, dừng lại ở một quán ăn nhỏ nằm nép mình trong góc khu Trastevere. Quán có cửa sổ gỗ mở hé, mùi cà phê và bánh mì nóng thơm lừng.

Han (ngồi xuống bàn góc khuất):

– Quán này có cam kết với bên trung lập. Không camera, không khách quen. Chủ quán từng là yểm trợ ngầm thời chiến tranh Balkan.

Nara (rót nước cho cả nhóm):

– Tuyệt vời. Chúng ta có khoảng ba tiếng trước khi vệ tinh thương mại quét đến khu vực này.

Deahan (nhìn đồng hồ):

– Ba tiếng là đủ. Uống xong, chúng ta chia đội. Nhiệm vụ vẫn như cũ: truy dấu kho vũ khí Bacosa và tìm người liên lạc.

Kawashina (nhấp ngụm espresso):

– Ý không chỉ có pizza và cảnh đẹp. Nó cũng có máu. Hãy nhớ điều đó.

Cả nhóm im lặng. Quán ăn nhỏ chìm vào sự yên ắng kỳ lạ giữa Rome rực rỡ nắng mai. Nhưng trong mắt họ, đó chỉ là lớp vỏ ngoài cho một chiến dịch sắp sửa khai hỏa.

---