---
Cánh cửa thép khép lại với một tiếng động vang dội, nhưng không gian trong phòng VIP dường như lắng xuống hoàn toàn. Ánh đèn vàng ấm áp từ những chiếc đèn chùm lớn chiếu xuống, tạo ra một không gian mờ ảo, sang trọng nhưng cũng đầy căng thẳng. Mọi người ngồi quanh bàn tròn, ánh mắt vẫn không rời nhau, như thể bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể kích hoạt một cuộc xung đột.
Don Fabrizio ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén không hề tỏ ra nao núng dù Rinno vẫn đang chăm chú nhìn ông từ phía đối diện. Bầu không khí như chực nổ tung, nhưng vẫn có cái gì đó rất chừng mực, giống như một cuộc đấu trí hơn là sự đụng độ bằng vũ lực.
Don Fabrizio (vẫn giữ giọng điềm tĩnh, nhưng có sự chế giễu): – Các người đến đây tìm tôi để làm gì, hả? Định chơi trò đe dọa trên đất của tôi? Tôi không dễ bị lấn át đâu.
Deahan (in đậm, giọng trầm lắng nhưng đầy uy quyền): – Chúng tôi không cần phải chơi trò đe dọa, Fabrizio. Nhưng tôi cũng không đến đây để đứng nhìn khi có những mối lợi bị bỏ qua. Tôi chỉ muốn làm rõ chuyện hợp tác giữa chúng ta. Hãy để sự hiểu biết của chúng ta được thể hiện bằng một cách khác.
Rinno vẫn không nói gì, chỉ ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt ánh lên sự tập trung, nhưng tay vẫn đặt bên cạnh khẩu súng như một dấu hiệu của sự sẵn sàng.
Don Fabrizio (hơi nhếch mép, tỏ vẻ thích thú với sự điềm tĩnh của Deahan): – Hợp tác? Tôi không thích hợp tác với những kẻ mà tôi không thể tin tưởng, Deahan. Các người đến đây vì lý do gì? Và tôi không muốn nghe những lời nói suông. Tại sao tôi lại phải hợp tác với các người?
Kawashina (cất lời, mắt nhìn thẳng vào Don Fabrizio): – Vì chúng tôi có thể giúp ông. Chúng tôi có những mối quan hệ và nguồn lực mà ông có thể sử dụng. Sòng bài này chỉ là bước khởi đầu. Những lợi ích mà chúng tôi có thể mang lại không chỉ giới hạn trong nước Ý. Chúng tôi có thể đưa ông ra thế giới rộng lớn hơn, nơi mà ông chưa từng nghĩ đến.
Ánh mắt của Don Fabrizio bỗng trở nên sắc lẹm, như thể đang tính toán mọi lời nói, động thái của nhóm Deahan. Một phần trong ông trùm Ý rõ ràng là cảm thấy bị thử thách.
Don Fabrizio (giọng điệu lạnh nhạt, không còn cười): – Và tôi phải trả giá thế nào cho những gì các người có thể mang lại? Tiền bạc không phải thứ duy nhất tôi cần. Những gì các người có, liệu có thể bảo vệ tôi khỏi những kẻ muốn hạ bệ tôi không?
Deahan (nhìn thẳng vào mắt ông trùm, giọng điềm đạm nhưng sắc bén): – Những kẻ nào dám đụng đến ông sẽ phải trả giá đắt. Chúng tôi có khả năng đảm bảo sự an toàn cho ông, cũng như những người thân cận của ông. Mỗi bước đi của chúng tôi sẽ là một lá chắn bảo vệ ông khỏi bất kỳ mối đe dọa nào. Còn ông, sẽ không phải lo lắng về bất kỳ kẻ nào cố gắng đâm sau lưng.
Sự im lặng bao trùm phòng VIP một lúc lâu, khi mà Don Fabrizio cố gắng đoán định xem liệu những lời nói của Deahan có thật sự đáng tin. Cả ông trùm và nhóm Deahan đều nhận thức được rằng đây không chỉ là một cuộc thương lượng thông thường, mà là một cuộc thử thách về sức mạnh, uy tín và sự tính toán.
Rinno (bất ngờ cất lời, giọng lạnh lẽo): – Đừng thử chúng tôi. Nếu ông nghĩ có thể chơi trò này mà không chịu thiệt, tôi khuyên ông nên nghĩ lại. Chúng tôi không chỉ đến để nói chuyện. Một khi đã quyết định, sẽ không có đường lui.
Don Fabrizio (hít một hơi thật sâu, trầm tư trong vài giây, rồi cười nhạt): – Tôi sẽ không nói là tôi không thích cách các người chơi. Nhưng nhớ rằng, tôi là người đứng đầu ở đây. Hợp tác là điều tốt, nhưng nếu có gì sai sót, tôi sẽ không ngần ngại làm mọi thứ gọn gàng.
Lúc này, Deahan đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi Don Fabrizio.
Deahan (in đậm, giọng nghiêm nghị): – Vậy thì chúng ta bắt đầu hợp tác. Nhưng đừng quên lời cảnh cáo của tôi, Fabrizio. Chúng tôi là người có thể làm cho mọi chuyện dễ dàng hoặc phức tạp. Và tôi không cần phải giải thích thêm.
Deahan quay lại, ra hiệu cho nhóm di chuyển. Cuộc thương lượng đã kết thúc, nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn chưa buông tha. Mọi người đứng dậy và rời khỏi phòng, chỉ để lại một không gian lạnh lẽo, ngột ngạt, nơi mà mọi thứ chỉ có thể tiếp diễn theo cách mà Deahan đã dự tính.
---