---
Don Fabrizio hơi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại ở họng súng đen ngòm đang chỉ thẳng vào đầu mình. Không gian như đông cứng lại, mọi tay đàn em trong sòng bài lập tức đặt tay lên thắt lưng — nơi giấu vũ khí. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của ông trùm, tất cả đều đứng yên.
Don Fabrizio (giọng đều, nhếch mép):
– Đe dọa ta trên đất Ý à, Rinno? Không khôn ngoan đâu.
Rinno (giọng lạnh lùng, in đậm):
– Tao không khôn ngoan. Tao trung thành. Và nếu mày động vào sếp tao... tao bóp cò mà không cần suy nghĩ.
Deahan giơ tay ra hiệu cho Rinno hạ súng xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương.
Deahan (in đậm):
– Chúng tôi đến để nói chuyện, không phải để gây chiến. Nhưng nếu mày nghĩ có thể dọa chúng tao bằng ánh sáng và băng đạn... mày nên nghĩ lại.
Don Fabrizio cười nhạt, gật đầu như thể vừa xác nhận điều gì đó.
Don Fabrizio:
– Vậy thì vào phòng VIP đi. Ta không muốn máu đổ lên thảm đắt tiền.
Khi cánh cửa thép phía sau ông trùm mở ra, cả nhóm Deahan bước vào, không ai nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt của Rinno vẫn không rời khỏi gáy ông trùm Ý — như thể chỉ chờ một lý do để siết cò.
---