---
Bầu trời đêm ở Brazil nhuộm một màu xám xịt, nặng trĩu như báo hiệu điều gì đó đang đến gần. Tại cổng quốc tế sân bay Galeão, từng bóng người xuất hiện từ bóng tối – lặng lẽ, nhanh gọn.
Deahan bước ra trước, ánh mắt lạnh như thép. Benkey theo sau, vai khoác balo, đầu vẫn quấn băng trắng từ trận đấu gần đây. Rinno vừa đi vừa nhắn tin, trong khi Kawashina lặng thinh nhưng mắt không ngừng quan sát xung quanh. Cuối cùng, Saku bận áo khoác đen, bước từng bước đều như máy.
Phía xa, Han và Nara đã đợi sẵn, đứng bên chiếc xe taxi vừa trả khách.
Han (nhìn Deahan, giọng nhẹ):
– Tất cả đã sẵn sàng?
Deahan (in đậm):
– Rồi. Chuyến bay đêm sang Thượng Hải. Bắt đầu kế hoạch gom lại những mảnh rơi rớt cuối cùng.
Nara (nhỏ giọng):
– Kaiju và Oshina... liệu họ có chịu quay về?
Benkey (ngả người lên xe đẩy hành lý, nhếch mép):
– Nếu không... thì tao sẽ đấm cho nhớ.
Saku (cười nửa miệng):
– Đừng để cảm xúc làm hỏng chuyện. Mỗi người giờ là một ẩn số.
Khi loa trong sân bay vang lên thông báo chuẩn bị làm thủ tục, cả nhóm cùng kéo hành lý tiến vào bên trong. Không ai nói thêm gì, nhưng không khí xung quanh đặc quánh sự căng thẳng. Từng bước chân như dồn về một điểm duy nhất – nơi định mệnh sẽ đặt họ trước thử thách kế tiếp.
---