---
Phòng chỉ huy lúc đêm khuya chỉ còn ánh sáng mờ phản chiếu lên bàn kính. Deahan đứng lặng nhìn bản đồ tình hình. Cánh cửa mở ra khẽ khàng, Oshina bước vào, ánh mắt nghiêm túc.
Oshina:
– Tôi cần nói chuyện riêng.
Deahan không quay đầu, chỉ đáp gọn.
Deahan:
– Nói đi.
Oshina:
– Thả bốn người kia ra.
Deahan lúc này mới quay lại, ánh mắt nheo lại.
Deahan:
– Cậu đùa à? Chúng vừa định giết chúng ta cách đây vài tiếng.
Oshina (bình thản nhưng cứng rắn):
– Masuki vẫn đang bị chúng ta giam giữ. Nếu bên kia biết cả năm người đều mất liên lạc… chúng sẽ không ngồi yên nữa. Địch sẽ ra tay, lần này không phải vài tên mà là cả mạng lưới ngầm.
Deahan im lặng, tay đan vào nhau. Oshina bước tới, tiếp tục.
Oshina:
– Thả bốn người kia. Gắn định vị, giám sát sát sao, nhưng để chúng ra ngoài. Cho chúng hy vọng. Và cũng để phía bên kia bớt cảnh giác. Nếu không… đây sẽ trở thành chiến trường đúng nghĩa.
Deahan (giọng trầm):
– Cậu có chắc không?
Oshina:
– Chắc. Và tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu chúng phản, tôi là người xử đầu tiên.
Deahan nhìn thẳng vào Oshina một lúc lâu. Cuối cùng anh gật đầu chậm rãi.
Deahan:
– Được. Nhưng cậu theo sát bọn chúng. Một sơ suất thôi… tôi sẽ không lặp lại sai lầm.
Oshina:
– Rõ.
Cánh cửa khép lại sau lưng Oshina. Cả hai biết, ván bài mới vừa được lật ngửa.
---