---
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt xuống bàn làm việc. Rinno đưa phong thư cho Deahan mà không nói lời nào. Deahan mở nó ra, mắt lướt qua từng dòng chữ viết tay ngắn gọn từ Marila. Một khoảng lặng. Rồi —
Deahan bật cười.
Lúc đầu là một tiếng cười trầm, sau đó lớn dần, vang vọng khắp phòng. Anh đứng bật dậy, tay cầm lá thư giơ lên cao, mắt long lanh như vừa chạm tới một đoạn kết sau cả một vở bi kịch dài.
Deahan (gầm lên, nửa cười nửa hét):
– Cô đã đồng ý rồi, Marila... một tuần nữa thôi! Sau ngần ấy năm, cuối cùng cô cũng bước ra khỏi cái vỏ đạo đức ấy để gặp tôi!
Benkey (ngồi dựa ghế, lắc đầu):
– Đừng có cười như thằng điên nữa...
Deahan (cười khẩy, quay sang):
– Điên à? Không đâu... Đây là khởi đầu của hồi kết. Một tuần nữa... sẽ là tất cả.
Anh nắm chặt bức thư rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc như dao, miệng vẫn mỉm cười nhưng chất chứa cả nghìn suy tính.
---