Chap 121: Bữa Tối & Ước Mơ

---

Chiếc xe đen bóng dừng lại trước căn biệt thự sang trọng mang kiến trúc cổ điển kiểu Đức. Vườn cây được cắt tỉa gọn gàng, đèn trước hiên nhà sáng dịu, không khí yên tĩnh đến lạ.

Deahan bước xuống xe, theo sau là mẹ anh — bà Dolya, và cậu em trai Kazura, năm nay 19 tuổi. Căn nhà này, anh đã không trở về gần 10 năm, nhưng từng viên gạch, từng bậc cầu thang vẫn in rõ trong ký ức.

Sau khi tắm rửa và thay đồ, cả nhà ngồi quanh bàn ăn rộng rãi phủ khăn trắng. Bữa tối do người giúp việc chuẩn bị: thịt bò hảo hạng, salad trộn và rượu vang đỏ được rót sẵn.

Kazura (nhìn anh, gắp thức ăn): – Anh ăn đi. Ở bên ngoài chắc chẳng được thế này.

Deahan (gật nhẹ): – Ừ. Lâu rồi mới được ăn một bữa đúng nghĩa.

Dolya (mỉm cười, giọng dịu dàng): – Nhà vẫn là nơi để trở về. Bao nhiêu năm rồi con mới chịu về...

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp, dẫu đôi lúc vẫn lặng đi vì những điều chưa nói.

---

Tối muộn, Deahan đề nghị:

– Đi thôi. Mua sắm một chút, coi như thay đổi không khí.

Kazura (ngạc nhiên): – Giờ này á?

Deahan (khoác áo): – Ừ, giờ mới vui.

---

Tại trung tâm thương mại lớn bậc nhất Berlin, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch. Hai anh em đi dạo giữa những gian hàng cao cấp.

Deahan (quay sang cười): – Kazura, anh nhớ hồi trước em nói muốn có một chiếc Lamborghini Aventador?

Kazura (mắt sáng lên, rồi che lại): – Đó là hồi nhỏ thôi. Em nói vậy chứ… làm gì nghĩ thật.

Deahan: – Vậy nếu bây giờ, anh bảo em có thể biến điều đó thành thật thì sao?

Kazura đứng khựng lại, gương mặt pha lẫn bất ngờ và cảm động.

Kazura: – Anh... định tặng em thật à?

Deahan (nhẹ giọng, nhìn sâu vào mắt em): – Em xứng đáng có những thứ tốt nhất. Anh không thể ở cạnh em suốt đời, nhưng ít nhất... ước mơ đầu tiên, để anh thực hiện.

Kazura không đáp. Nhưng nụ cười thoáng hiện lên trên môi cậu đã nói thay tất cả — nụ cười của một đứa em trai, vừa được chạm tay vào giấc mơ từ bàn tay người anh tưởng đã mất.

---