Chap 120: Đưa Anh Đến Mộ

---

Trời đã tối dần khi Deahan, Dolya và Kazura rời sân bay. Cả ba ngồi im lặng trong chiếc xe nhỏ băng qua những con phố vắng. Gió đêm ở Đức mang theo cái se lạnh thoảng qua ô cửa kính, làm không khí trong xe càng thêm trầm mặc.

Kazura ngồi ghế sau, đôi mắt nhìn nghiêng sang người anh trai mà cậu từng chỉ thấy qua những tấm ảnh cũ. Deahan trông mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vững chãi một cách kỳ lạ — như thể bao nhiêu năm sống giữa băng đạn đã khiến con người này chai lì với mọi xúc cảm.

Kazura (nhẹ giọng, ngập ngừng): – Anh... có muốn đến thăm mộ ba không?

Deahan (lặng im giây lát, rồi gật đầu): – Ừ. Dẫn anh đi.

Kazura quay sang mẹ, ra hiệu cho bà rẽ vào lối nhỏ dẫn đến nghĩa trang. Trên đường đi, hai anh em vẫn không nói thêm câu nào. Có những nỗi đau mà lời nói không đủ sức chạm tới.

---

Nghĩa trang ngoại ô thành phố yên tĩnh đến lạ. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Deahan bước chậm đến trước một ngôi mộ đá đơn sơ. Tên Deagi khắc trên bia, bên dưới là dòng chữ: "Người cha của hai đứa con mà ông luôn yêu thương."

Kazura đứng phía sau, chắp tay trước ngực, mắt nhìn anh trai.

Kazura: – Em xin lỗi… lúc ba mất… anh không thể về.

Deahan (giọng khàn): – Không cần xin lỗi. Ba hiểu mà.

Kazura (nhỏ giọng): – Em… ước gì anh về sớm hơn. Dù chỉ là một lần thôi, để ba thấy anh còn sống, còn tồn tại.

Deahan đứng lặng rất lâu, không đáp lại. Chỉ nhìn chằm chằm vào bia mộ. Rồi rất khẽ, anh cúi đầu.

Deahan: – Xin lỗi, ba. Con đã sống... nhưng không đúng cách.

Kazura tiến lại gần, nhẹ đặt tay lên vai anh.

Kazura: – Dù sao thì… mình vẫn còn mẹ. Còn em. Nếu anh muốn bắt đầu lại… thì vẫn chưa muộn đâu, anh à.

Deahan quay sang nhìn em trai — lần đầu tiên trong buổi tối đó, ánh mắt anh dịu lại. Không nói gì, anh gật đầu, nhẹ nhàng. Có lẽ, đó là một khởi đầu nhỏ.

---