---
Máy bay của Deahan hạ cánh xuống sân bay quốc tế Berlin vào buổi chiều muộn, không gian ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp từ những tia nắng cuối ngày. Anh cảm nhận được sự khác biệt trong không khí, không giống những nơi anh từng đến, không giống Thượng Hải, không giống London. Đây là quê hương, nơi anh bắt đầu mọi thứ.
Deahan bước ra khỏi cửa nhà ga, những bước chân quen thuộc đưa anh đến khu vực đón khách. Dòng người đông đúc, nhưng mắt anh chỉ tìm một điểm duy nhất — mẹ và em trai.
Một phút, rồi hai phút trôi qua. Cuối cùng, anh nhìn thấy bà Dolya, mẹ anh, đứng đó, tay cầm bó hoa màu trắng. Mái tóc dài của bà đã điểm bạc, nhưng gương mặt vẫn giữ được nét thanh thoát. Đứng cạnh bà là Kazura, em trai anh, cậu thanh niên 19 tuổi, cao ráo và mạnh mẽ. Ánh mắt Kazura luôn sắc lạnh như Deahan, nhưng có cái gì đó ấm áp hơn, như làn sóng vỗ về khi nhìn thấy anh.
Mẹ anh nhìn thấy, miệng khẽ nở nụ cười. Bà bước tới, đặt bó hoa vào tay Deahan và ôm anh thật chặt, không nói gì, chỉ để cho hơi ấm từ mẹ truyền vào cơ thể anh, thứ cảm giác mà anh đã quá lâu không cảm nhận được.
Kazura đứng một chút ở bên, sau đó tiến lên, vỗ vai anh một cái. Mặc dù có vẻ thô bạo, nhưng đó là cách cậu thể hiện sự thân mật của mình.
Deahan (mỉm cười, nhìn mẹ và em trai): – Mẹ, Kazura… Ba đâu?
Câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng, không khí trong khoang sân bay trở nên nặng nề. Mẹ anh không lập tức trả lời, ánh mắt của bà như trùng xuống, Kazura khẽ quay mặt đi, vẻ mặt không giấu được sự khó xử.
Dolya (khẽ thở dài, nhìn thẳng vào con trai): – Ba con... đã đi xa rồi, Deahan. Đã lâu lắm rồi.
Deahan (im lặng, không tỏ ra bất ngờ): – Lâu rồi sao? Tại sao không ai nói với tôi?
Kazura (bước tới, cười gượng): – Anh đi lâu quá, nên chuyện này có vẻ không dễ chia sẻ. Nhưng mẹ đã nói nhiều lần, rằng chúng ta sẽ giải quyết được mà.
Deahan (vẫn không cười, nhưng ánh mắt dịu đi một chút): – Tôi đã không biết. Nhưng giờ tôi về rồi, dù có chuyện gì thì chúng ta vẫn là gia đình.
Anh quay lại nhìn mẹ một lần nữa. Dolya không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, như muốn xoa dịu những điều khó nói.
---