Chap 118: Trò Chuyện Ở Sân Bay

---

Trời vừa rạng, ánh sáng mờ nhạt lùa vào phòng qua lớp rèm trắng. Deahan đã dậy từ sớm. Không ăn sáng, không gọi thêm dịch vụ nào, anh chỉ khoác áo, mang theo hành lý gọn nhẹ và khẩu lục bạc luôn giữ bên mình — rồi rời khỏi khách sạn.

Chiếc taxi đưa anh lướt qua những con phố còn vắng người, thẳng hướng sân bay quốc tế Incheon. Trên đường đi, anh không nói một lời, chỉ ngồi tựa đầu vào kính xe, mắt nhìn xa xăm.

Tại khu vực chờ trước cổng lên máy bay, anh ngồi xuống ghế dài. Bên cạnh là một ông lão khoảng ngoài sáu mươi, tóc bạc, đeo kính tròn và đang cầm một cuốn sách bằng tiếng Đức.

Ông lão (nhìn sang, cười nhẹ):

– Cậu cũng bay chuyến Berlin sáng nay?

Deahan (gật nhẹ):

– Phải. Về nhà.

Ông lão (gập sách lại):

– Lạ thật, tôi cũng vậy. Lâu lắm rồi mới gặp một người trông mệt mỏi như cậu trên đường về nhà. Thường thì người ta sẽ háo hức.

Deahan (nhìn về phía cánh cổng):

– Có những ngôi nhà… không hẳn là nơi người ta muốn quay về. Chỉ là… cần phải quay lại.

Ông lão (trầm ngâm):

– Có ai đợi không?

Deahan (nhỏ giọng):

– Có mẹ tôi… và em trai. Còn những người khác… thì không.

Một khoảng lặng thoáng qua. Tiếng loa phát thanh vang lên gọi hành khách chuẩn bị làm thủ tục.

Ông lão (đứng dậy, chỉnh lại áo):

– Dù sao thì… nếu còn ai đợi mình, thì vẫn là may mắn, cậu trẻ à.

Deahan (nhìn ông lão bước đi, rồi khẽ nói):

– Có lẽ vậy…

Anh cũng đứng dậy, kéo vali và tiến về phía cổng kiểm tra. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào một bên mặt anh, để lộ rõ sự mệt mỏi — nhưng cũng cho thấy một người đàn ông vẫn đang bước tiếp, vì vẫn còn thứ gì đó giữ anh lại với cuộc đời.

---