---
Kim đồng hồ chỉ đúng 2:00 sáng. Căn phòng tối lặng như tờ, chỉ có ánh đèn ngủ mờ nhạt hắt lên nửa gương mặt Deahan đang nằm im trên giường, mắt mở trừng trừng.
Anh thở dài, rồi chậm rãi ngồi dậy, vươn người một chút như để xua tan mỏi mệt. Bàn tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường.
Màn hình bật sáng — vài tin nhắn đến từ các cộng sự, anh không mở. Ngón tay bấm số đã quá quen thuộc. Chuông đổ dài bên kia.
Một hồi… hai hồi… rồi giọng người phụ nữ lớn tuổi vang lên, mệt mỏi nhưng vẫn ấm áp:
Mẹ:
– Alo… ai đó?
Deahan (nhẹ giọng):
– Là con. Ngủ chưa mẹ?
Mẹ (bối rối):
– Trời ơi, con gọi giờ này… có chuyện gì không?
Deahan:
– Không có gì. Ngày mai… mẹ ra sân bay đón con nhé. Con về Đức.
Một khoảng lặng bên đầu dây kia. Rồi là tiếng nấc nhẹ, cố giữ bình tĩnh:
Mẹ:
– Con thật sự… về à?
Deahan (khẽ cười, rất khẽ):
– Ừ. Không phải mãi mãi. Nhưng con muốn về.
Mẹ:
– Mẹ sẽ chờ. Nhớ lắm rồi, đứa con trai bướng bỉnh của mẹ.
Cuộc gọi kết thúc. Deahan đặt điện thoại xuống, tựa lưng vào thành giường. Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ — nơi bầu trời Seoul vẫn tối đen, nhưng trong lòng… như vừa sáng thêm một chút.
Deahan đứng dậy, bước về phía cánh cửa kính lớn dẫn ra ban công. Anh đẩy nhẹ, gió đêm ùa vào mát lạnh. Trước mặt anh là bầu trời Seoul phủ đầy sao — hiếm hoi trong lòng một thành phố náo động, nhưng đêm nay lại đặc biệt yên bình.
Anh dựa tay lên lan can, mắt ngước nhìn những ánh sáng nhỏ bé lấp lánh kia. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, một khuôn mặt hiện về trong tâm trí anh — người con gái năm xưa. Mái tóc bay trong gió, đôi mắt như chứa cả trời xanh… và giọng nói ấy, thứ anh đã từng nghĩ sẽ mãi ở bên mình.
Deahan (lẩm bẩm):
– Cô ấy… giờ không còn nữa.
Một ngôi sao băng lướt ngang bầu trời.
Deahan (nhắm mắt lại):
– Không phải cô ấy đã chết… chỉ là trong thế giới của tôi, cô ấy không còn chỗ để quay về nữa.
Anh thở dài. Bàn tay siết nhẹ vào lan can.
Deahan:
– Tha lỗi cho tôi… vì đã từng mong giữ cô lại trong một nơi không dành cho người yếu đuối.
Anh mở mắt, ánh nhìn giờ đã dịu hơn. Một quyết định rõ ràng đã thành hình trong lòng.
Deahan:
– Từ giờ, tôi sẽ không nhắc đến cô nữa. Cũng không tìm nữa. Quên đi, để tất cả còn lại có thể sống sót.
Anh quay người trở lại phòng. Cửa kính khép lại. Những vì sao vẫn treo trên trời, như chứng kiến một đoạn quá khứ vừa được đặt xuống vĩnh viễn.
---