Chap 116: Một Đêm Yên Lặng

---

Seoul lên đèn. Thành phố rực rỡ sắc màu, dòng người đông đúc như chưa từng có dấu hiệu của một cuộc chiến ngầm đang diễn ra. Deahan bước chậm qua sảnh lớn của một khách sạn năm sao — nơi ánh đèn chùm pha lê rọi xuống khiến mái tóc anh ánh lên sắc bạc lạnh lùng.

Nhân viên lễ tân cúi đầu lịch sự khi thấy tên anh được đặt sẵn từ trước. Chìa khóa trao tay. Căn phòng trên tầng cao nhất — yên tĩnh, sang trọng, biệt lập với thế giới ngoài kia.

Nhưng trước khi lên phòng, anh rẽ vào nhà hàng trên tầng trệt. Một bàn ăn riêng được dọn sẵn gần cửa sổ nhìn ra thành phố.

Anh ngồi xuống. Gọi một phần bò Wagyu vừa chín tới, thêm một ly rượu đỏ nhẹ.

Trong khi ăn, mắt anh dõi theo những ánh đèn thành phố bên ngoài. Không điện thoại, không tiếng nói, chỉ là một khoảng lặng hiếm hoi giữa những cơn bão liên tiếp kéo đến.

Deahan (trầm giọng, như thì thầm):

– Một tuần… không dài, nhưng cũng đủ để định đoạt mọi thứ.

Bữa tối kết thúc. Anh lên phòng, khóa cửa, kiểm tra khẩu lục bạc đặt ngay đầu giường như một thói quen. Không lo sợ, chỉ là phòng bị.

Anh nằm xuống giường, mắt mở nhìn lên trần nhà.

Đêm đó, không ác mộng. Chỉ là giấc ngủ nặng trĩu bởi tương lai chưa định hình.

---