Khi bóng Marila đã khuất hẳn nơi cuối hành lang cũ kỹ, Deahan vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt trầm lặng nhìn theo khoảng trống mà cô để lại. Anh thở ra một hơi dài, rồi rút điện thoại từ túi áo.
Ngón tay lướt trên màn hình, điềm tĩnh nhưng dứt khoát.
> Gửi: Saku, Oshina
“Dừng tay. Một tuần không đụng đến bất kỳ ai. Không sát thương. Không ám sát. Quan sát và im lặng.”
Anh nhìn tin nhắn vừa gửi đi, như xác nhận lại mệnh lệnh chính mình cũng phải tuân theo. Một phút sau, cả hai đều “Đã nhận”.
Deahan (lẩm bẩm, như nói với chính mình):
– Nếu sau một tuần, phía cô không có động tĩnh gì… thì từ đó trở đi, chúng tôi được sống theo cách của mình. Không còn trò rượt đuổi. Không còn luật chơi ngu xuẩn nào nữa.
Anh cất điện thoại vào túi, quay người bước ra khỏi tòa nhà cũ, trời đã nhá nhem. Bầu trời Seoul như đổ bóng xuống vai anh – nặng, nhưng không thể bẻ gãy.
---