---
Marila vừa quay lưng bước ra thì giọng Deahan vang lên, trầm và rõ ràng:
Deahan:
– Khoan đã… cô vừa nói gì? Nhắc lại, tôi chưa hiểu rõ.
Marila dừng chân. Không quay lại, cô đứng im trong vài giây, như đang tự hỏi liệu có đáng để lặp lại lời mình với kẻ đối đầu.
Rồi cô quay đầu, ánh mắt lạnh như băng:
Marila:
– Tôi nói… trong vòng một tuần, tôi sẽ không động đến bất kỳ ai trong nhóm các người. Một tuần yên bình. Nhưng sau đó…
Cô tiến lại gần, giọng nhỏ lại, rắn như thép:
Marila:
– Nếu sau một tuần, các người vẫn còn hiện diện — tiếp tục chống đối, tiếp tục tồn tại như một cái gai trong mắt tôi — thì đừng mong tôi giữ bất kỳ luật lệ nào nữa. Tôi sẽ truy cùng diệt tận. Sạch sẽ.
Deahan nhìn thẳng vào mắt cô. Không giận dữ. Không sợ hãi. Chỉ một ánh nhìn hiểu rõ điều mình sắp đối mặt.
Deahan (gật nhẹ):
– Tôi hiểu rồi. Một tuần… cho cả hai bên. Không ai được phép sai bước.
Marila:
– Đúng. Và lần này… đừng thử vận may nữa, Deahan.
Cô rời đi, bóng lưng cứng cáp như một lời tuyên chiến được che phủ bằng lớp vỏ tạm gọi là thỏa thuận.
Deahan rút điện thoại ra. Ngón tay lướt nhanh, chỉ một dòng tin nhắn được gửi đi.
> “Bắt đầu. Một tuần.”
---