---
Chiếc Aventador vẫn lao vun vút trên đại lộ lớn, ánh đèn thành phố phản chiếu lên lớp sơn xám bạc như dòng ánh sáng chạy trốn. Kazura vẫn giữ vững tay lái, nhưng mắt thi thoảng liếc sang người anh trai — người hiếm khi thể hiện điều gì ra mặt, nay lại im lặng hơn thường ngày.
Bất chợt, Deahan rút điện thoại ra. Một dãy mã số được nhập vào rất nhanh, không chút chần chừ. Anh áp máy vào tai.
Deahan (trầm giọng): – Nói đi.
Giọng Saku vang lên, có phần gấp gáp: – Tôi và Oshina đã áp sát khu trụ sở chính ở London. Bên trong có vẻ đang chuẩn bị điều gì đó. Nhưng vẫn chưa rõ là rút hay tăng cường.
Deahan (nhíu mày, khẽ gật): – Cứ bám sát. Không hành động gì. Bảy ngày — nhớ rõ chưa?
Saku: – Rõ.
Cuộc gọi kết thúc. Deahan cất máy, nhưng chưa kịp thở ra thì bên cạnh, Kazura nheo mắt:
Kazura: – Gọi cho ai vậy? Nghe căng thế.
Deahan (nhếch môi, thản nhiên): – Một người bạn cũ ở London. Nhờ anh kiểm tra chiếc xe hiếm giùm. Gửi ảnh mà thấy lâu quá chưa phản hồi.
Kazura (cười khẽ): – Bạn bè anh toàn dân xe cộ ha. Toàn chơi đồ độc.
Deahan (nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng lặng đi): – Ừ… mỗi người đều có thứ khiến mình sống sót qua năm tháng.
Chiếc xe tiếp tục lao đi, để lại sau lưng tiếng gầm máy như kéo dài một bí mật chưa hé lộ. Và dù Kazura chưa biết, nhưng người anh đang ngồi bên cậu — chưa từng rời khỏi cuộc chiến, chỉ là tạm lùi một bước… để chuẩn bị tiến thêm ba bước nữa.
---