---
Khi chiếc Lamborghini Aventador rẽ vào con phố gần nhà, ánh đèn đường phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng, Kazura cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ngôi nhà lớn của gia đình từ xa. Anh giảm tốc độ, lắng nghe tiếng động cơ êm ái khi chiếc xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ.
Deahan (nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm): – Về đến nhà rồi. Cảm ơn em.
Kazura (cười lớn): – Không có gì. Nhưng mà, anh nói thật chứ? Xe này… đã là giấc mơ của em rồi.
Deahan (vẫy tay nhẹ): – Em đã tự chứng minh được rồi, Kazura. Bây giờ, chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn nữa, giấc mơ này sẽ không dừng lại.
Kazura gật đầu, vui vẻ bước ra khỏi xe. Deahan cũng ra khỏi chiếc Lamborghini, nhưng không bước vào nhà ngay mà thay vào đó tiến thẳng tới cửa hầm xe.
Hầm để xe của gia đình Deahan không như những hầm xe xa hoa với nhiều chiếc xe đắt tiền. Ở đó chỉ có một chiếc Ferrari đỏ — chiếc xe của ba anh để lại, giờ đã cũ và phủ bụi, và chiếc Ducati 1000cc mà anh vẫn dùng. Đó là những món đồ duy nhất còn sót lại, là ký ức gắn liền với quá khứ.
Deahan (nhìn chiếc Ferrari, rồi đến chiếc mô tô, khẽ thở dài): – Ba… giờ đã không còn nữa.
Anh tiến lại gần chiếc Ducati, chạm nhẹ vào bình xăng lạnh ngắt, rồi lặng lẽ mặc chiếc mũ bảo hiểm. Không có tiếng động nào ngoài tiếng xăng trong động cơ.
Deahan (quay lại nhìn Kazura, giọng lạnh): – Anh đi lượn một chút, em vào trước đi.
Kazura (ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm): – Lúc này à? Đừng đi xa quá, anh nhé.
Deahan (gật đầu, khởi động mô tô): – Không lo.
Anh rồ ga mạnh, chiếc Ducati gầm lên vang vọng trong không gian yên tĩnh. Bỏ lại phía sau ngôi nhà sang trọng, Deahan lao đi trong đêm. Cảm giác của tốc độ như cuốn anh vào, khiến những ký ức và gánh nặng trong lòng tạm thời lắng xuống.
Ánh đèn đường thỉnh thoảng lướt qua, phản chiếu trên lớp sơn bóng loáng của chiếc xe. Deahan chỉ muốn cảm nhận sự tự do mà mô tô mang lại, lướt qua mọi thứ và một lần nữa quên đi những lo toan của cuộc sống.
---