Chap 126: Đường Đến Quá Khứ

---

Deahan lao đi trên chiếc Ducati 1000cc, cảm giác tốc độ như thấm vào từng tế bào trong cơ thể anh. Mỗi cú vặn ga như xua tan những suy nghĩ nặng nề, như thể đưa anh ra khỏi mọi thứ. Đoạn đường thẳng kéo dài như vô tận, trước mắt là một màu đen huyền bí của đêm khuya, chỉ có tiếng động cơ gầm lên như một âm thanh tiếp nối dòng suy tưởng của anh.

Anh không giảm tốc độ. Mắt anh chỉ dán chặt vào con đường phía trước, trái tim đập đều trong từng nhịp chạy của mô tô.

Con đường dài ấy dẫn anh đến một khu vực khác của thành phố, nơi những con phố vắng lặng, những ngôi nhà to lớn mà ánh đèn không chiếu sáng. Anh dừng lại trước một ngôi biệt thự rộng lớn, có vẻ yên tĩnh và không ai biết đến.

Người bạn mà anh sắp gặp là một luật sư từng giúp đỡ anh trong một vụ án đen tối trong quá khứ. Người đàn ông ấy, từng là người duy nhất hiểu được anh, không phải vì tiền bạc hay danh vọng, mà vì cái lý tưởng của công lý đôi khi không phải lúc nào cũng đúng đắn.

Deahan xuống xe, bỏ mũ bảo hiểm xuống và bước qua cổng biệt thự. Cánh cổng mở ra như đã chờ đợi anh từ lâu.

Đứng trước cửa, anh không gõ mà trực tiếp ấn chuông. Một tiếng chuông vang lên, rồi cánh cửa từ từ mở ra. Người đàn ông trong bộ vest đen, tóc đã điểm bạc, xuất hiện ngay trước mặt anh.

Luật sư (nhìn Deahan, giọng bình thản): – Đã lâu không gặp, Deahan.

Deahan (khóe miệng khẽ nhếch lên): – Vẫn khỏe, không như những vụ xưa.

Luật sư (gật đầu, mở cửa cho anh vào): – Lúc nào cũng vậy, bạn tôi, luôn ở ngoài lề. Mời vào.

Deahan bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách rộng rãi, nơi ánh đèn vàng nhẹ chiếu sáng một không gian ấm cúng.

Luật sư (ngồi đối diện, nhìn thẳng vào Deahan): – Tình hình hiện tại thế nào? Tôi đoán là không phải chuyện vui.

Deahan (nghiêm túc, giọng trầm): – Cái tôi đang tìm không phải là sự giúp đỡ pháp lý. Tôi cần lời khuyên. Mọi thứ đang dần đi quá xa. Tôi muốn kết thúc chuyện này.

Luật sư (suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói): – Cuộc chơi của cậu luôn là một cuộc đua không có hồi kết, Deahan. Nhưng một khi bước chân vào, không ai có thể đứng yên. Cậu muốn dừng lại, nhưng có thể… đã quá muộn.

Deahan (cảm giác có chút chông chênh, nhìn thẳng vào mắt luật sư): – Tôi cần một lối thoát.

Luật sư (nhìn anh, giọng bình tĩnh): – Lối thoát luôn có, nhưng chỉ khi cậu chấp nhận trả giá. Và tôi e là… cậu chưa sẵn sàng.

---