Chap 127: Tự Do Trong Tầm Tay

---

Ánh đèn vàng trong phòng khách khiến không gian như lắng đọng. Deahan tựa lưng vào ghế, ánh mắt không còn căng thẳng như lúc bước vào. Ly whisky trên tay khẽ rung nhẹ, nhưng giọng anh lại dứt khoát đến lạ.

Deahan (nhìn thẳng vào mắt luật sư):

– Băng của tôi… không còn bị truy đuổi nữa.

Luật sư khựng lại, đặt ly rượu xuống bàn, hơi nhướng mày.

Luật sư:

– Cậu chắc chứ? Tôi tưởng cái tên Deahan vẫn đang nằm trong danh sách truy nã cấp quốc tế. Còn nhóm của cậu thì... lúc nào chẳng trong tầm ngắm của chính phủ châu Âu?

Deahan (gật chậm, lạnh lùng):

– Không còn nữa. Tôi có một thỏa thuận. Tạm thời… trong vòng một tuần, sẽ không có ai đụng đến chúng tôi. Nếu không có biến động gì sau thời hạn đó — bọn tôi được tự do.

Luật sư ngả người ra sau, tay đan lại trước ngực, ánh mắt đăm chiêu.

Luật sư:

– Một thỏa thuận tạm thời. Nghĩa là ai đó rất lớn đang muốn gì đó từ cậu. Và nếu cậu không đáp ứng được… thỏa thuận sẽ thành dây thừng siết cổ.

Deahan (nhìn xuống ly rượu, giọng đều đều):

– Tôi biết. Nhưng ít ra… anh em tôi bây giờ có thể thở.

Luật sư cười nhẹ, cái cười vừa cay đắng vừa thấu hiểu.

Luật sư:

– Một kẻ ngoài vòng pháp luật như cậu… đôi khi cũng cần một khoảng trời yên ả. Nhưng nhớ lấy, Deahan — tự do mà không có điểm dừng, sẽ chỉ là một cuộc trốn chạy đẹp đẽ hơn thôi.

Deahan (nhìn ra ngoài cửa sổ):

– Tôi không trốn. Tôi đang chuẩn bị bước tiếp.

---