---
Bầu trời Berlin âm u, mây xám kéo dài như chờ đợi một cơn mưa không định trước. Deahan đứng bên lan can tầng thượng căn biệt thự, điện thoại trong tay đã sẵn sàng quay số. Hôm nay là ngày thứ bảy — ngày mà Marila đã hứa trong bức thư Rinno từng gửi: nếu không có động tĩnh gì, băng nhóm của anh sẽ được tự do.
Anh bấm gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông vài nhịp, rồi giọng nữ quen thuộc vang lên — trầm tĩnh và có phần mệt mỏi.
Marila:
– Tôi biết là anh sẽ gọi.
Deahan (lạnh lùng):
– Giờ là ngày thứ bảy. Không ai trong bọn tôi đụng đến một linh hồn nào cả.
Bây giờ… bọn tôi được tự do chưa?
Có một thoáng im lặng. Tiếng giấy lật bên đầu dây, như thể Marila đang kiểm tra lại điều gì đó.
Marila (chậm rãi):
– Đúng vậy. Không có hành động nào từ phía anh. Và phía chúng tôi cũng không can thiệp.
Anh và người của anh… tạm thời được gỡ khỏi danh sách truy đuổi.
Deahan:
– Tạm thời?
Marila:
– Đừng quên, Deahan. Thế giới này không quên ai cả. Nó chỉ nhắm mắt một lúc khi cần thôi.
Nếu các anh lại gây ra chuyện gì… tự do này sẽ biến mất nhanh hơn anh kịp nhận ra.
Deahan ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mắt anh phản chiếu bóng mây xám như hiểu quá rõ sự thật đó.
Deahan (nhẹ giọng):
– Tôi hiểu. Nhưng lần này… tôi sẽ là người quyết định khi nào mọi thứ kết thúc.
Marila im lặng. Rồi một tiếng bíp vang lên, cuộc gọi kết thúc.
Anh hạ điện thoại xuống, gió lùa qua mái tóc, mang theo cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề. Tự do đã có… nhưng tự do thật sự, vẫn còn ở một nơi nào đó xa hơn.
---