Chap 152: Gặp Gỡ Bất Ngờ

---

Deahan và Kazura đứng tại cổng trường đua, cảm giác chờ đợi bao trùm lên không gian. Trường đua Santa Monica nhộn nhịp với những chiếc xe đua đắt tiền và đội ngũ kỹ thuật đang chuẩn bị cho các vòng thi đấu. Kazura quan sát mọi thứ, nhưng ánh mắt anh luôn hướng về phía người mà mình sắp gặp – Max, người anh em mà Deahan từng kể rất nhiều.

Deahan (nhìn quanh, nói nhỏ): – Em chuẩn bị tinh thần đi. Max không giống những người khác.

Kazura (cười nhẹ): – Không sao đâu, anh. Dù sao em cũng là người mới, chắc không làm gì được đâu.

Cả hai bước vào bên trong, vượt qua hàng rào an ninh, và Deahan nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Max. Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Max, âm thanh có chút bất ngờ nhưng vẫn đầy sự tỉnh táo.

Max (trong điện thoại, giọng trầm): – Chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi lúc này?

Deahan (bình thản, không vội vã): – Anh đang đứng đây, Max. Ra gặp anh một chút.

Max (có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không ngần ngại): – Ừ, anh chờ đó.

Chẳng bao lâu sau, Max xuất hiện từ phía khu vực xe đua, bước ra với dáng vẻ tự tin và đôi mắt sắc bén. Anh ta nhìn quanh, dừng lại ngay khi thấy Deahan, rồi tiến lại gần với vẻ mặt không mấy hào hứng.

Max (nhíu mày, nhìn quanh): – Được rồi, tôi ra rồi đây. Mà... sao có thêm thằng nhóc nào lạ vậy? Đây là ai?

Kazura (cười khẽ, giơ tay vẫy chào Max): – Em là Kazura, người mà anh Deahan hay nhắc tới. Mới đến đây thôi, chắc anh không nhớ mặt.

Max (nhìn Kazura từ đầu đến chân, vẻ khó hiểu nhưng vẫn giữ bình tĩnh): – Kazura, hả? Được rồi, nghe qua thì cũng biết, nhưng chưa nghĩ sẽ gặp cậu ở đây.

Deahan (bước lại gần, giọng nhẹ nhàng nhưng có sự thấu hiểu): – Đừng lo, Max. Chúng ta đã đến rồi, và chỉ là gặp nhau một chút thôi. Mọi chuyện sẽ rõ ràng sau.

Max (nhướn mày, gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ bất ngờ): – Được rồi, vào trong rồi nói chuyện.

Cả ba đi vào khu vực đỗ xe của trường đua. Max bắt đầu chỉ vào những chiếc xe đua gần đó, đưa Kazura và Deahan đến một góc yên tĩnh. Không khí trong trường đua lúc này có chút căng thẳng, nhưng cả ba đều cảm nhận được sự thay đổi từ cuộc gặp gỡ này.

Max (nhìn Deahan và Kazura, giọng hơi lạnh lùng nhưng cũng có chút tò mò): – Thế, anh muốn gì ở tôi? Đến đây chỉ để xem tôi đua à?

Kazura (vẫn tươi cười, nhìn Max): – Cứ từ từ đã, anh. Em chỉ muốn hiểu hơn về Max, về những gì anh đã làm và… những thứ anh đang đấu tranh. Anh không phải là người xa lạ.

Deahan (nhìn Max, giọng nghiêm túc hơn): – Không phải là xem cậu đua. Đây là một cuộc gặp gỡ. Mọi chuyện sẽ rõ khi cậu hiểu tại sao chúng ta đến đây.

Max (khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ không chắc chắn): – Được rồi, thế thì nói đi. Đừng cứ vòng vo mãi.

---