Chap 153: Sự Xa Cách

---

Cả ba bước vào khu vực đỗ xe của trường đua, những chiếc xe đua đắt tiền được phủ bụi nhẹ từ những trận mưa vừa qua. Max dẫn Deahan và Kazura đến một góc khuất, nơi không có nhiều người qua lại, vừa đủ yên tĩnh để họ có thể nói chuyện mà không bị làm phiền. Max liếc nhìn hai người anh em trước khi cất lời.

Max (nhíu mày, đôi mắt tò mò nhìn Deahan và Kazura): – Cậu em này… sao không thấy mọi người khác đi cùng? Kawashina và bọn họ đâu rồi? Tôi tưởng mấy người luôn đi cùng nhau mà.

Kazura (cười nhẹ, trả lời nhanh): – Bọn em chỉ đi riêng để gặp anh thôi, Max. Anh cũng biết mà, bọn em có nhiều chuyện cần trao đổi.

Max (ngừng lại, vẻ mặt hơi khó hiểu, rồi nhìn xa xăm): – Kawashina và mọi người à… Tôi không biết. Đã mấy tháng rồi, tôi không gặp bọn họ nữa. Cũng không biết họ đâu cả.

Deahan (giọng trầm, nhìn Max một lúc rồi lên tiếng): – Mọi người đều bận rộn với công việc riêng, Max. Cậu không phải lo chuyện đó. Họ đều ổn cả.

Max (cảm giác như có chút ngạc nhiên, lắc đầu): – Một tháng rồi… Thời gian qua nhanh thật. Không biết bọn họ đang làm gì nữa. Có lẽ tôi đã quá xa cách với mọi thứ.

Kazura (nhìn Max, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng): – Đừng nghĩ nhiều quá, Max. Anh em luôn giữ liên lạc mà. Chỉ là đôi khi mọi thứ rối ren, cần thời gian để giải quyết. Chắc chắn bọn họ sẽ có lý do riêng.

Max (khẽ thở dài, vẻ mệt mỏi): – Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa. Mà cậu đến đây để nói chuyện gì với tôi vậy? Đừng nói là chỉ để gặp mặt.

Deahan (đặt tay lên vai Max, ánh mắt nghiêm túc): – Có một vài chuyện cần làm rõ. Không phải tất cả đều đơn giản, Max. Nhưng cậu sẽ hiểu khi thời gian tới.

Max (nhìn Deahan, rồi lại liếc Kazura một cái, mắt vẫn có chút nghi ngại): – Làm rõ à? Thôi được rồi, anh cứ nói đi. Tôi đang nghe đây.

Cả ba đứng lại một lúc trong không gian im lặng. Max vẫn chưa hoàn toàn hiểu những gì đang diễn ra, nhưng đôi mắt của Deahan và Kazura đã cho thấy rằng có điều gì đó lớn hơn đang chuẩn bị xảy ra.

---