---
Không khí trong phòng vẫn nặng nề, nhưng sự im lặng ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi Rinno đập mạnh tay xuống bàn gỗ, đứng bật dậy. Giọng anh gay gắt, khác hẳn sự bình tĩnh thường ngày.
Rinno (gằn giọng, chỉ tay thẳng mặt Oshina):
– Mày bị điên à, Oshina? Mở miệng ra là dọa con nít! Nhìn thằng nhóc xem, nó có quen với mấy kiểu này chưa?
Kazura hơi giật mình khi nghe tiếng quát lớn. Cậu không ngờ người bạn của anh trai lại nóng nảy như vậy, nhưng cũng cảm nhận được sự bảo vệ trong lời nói của Rinno.
Oshina (nhún vai, mặt không đổi sắc):
– Tao chỉ hỏi thôi, đâu phải la hét hay gì.
Rinno (tiến tới, ánh mắt lạnh như băng):
– Mày là người thô lỗ nhất trong cái phòng này, và mày biết điều đó. Nhưng mày không được đụng đến người của Deahan, hiểu chưa?
Deahan ngồi yên, không nói gì. Anh để Rinno xử lý, bởi trong sâu thẳm, anh biết đó cũng là một cách để Kazura được bảo vệ – bằng sự tôn trọng đến từ người khác, không phải nỗi sợ.
Benkey (ngồi phía sau, chống tay cười nhẹ):
– Căng thẳng ghê. Mới đầu ngày mà nghe Rinno chửi Oshina cũng đã lắm.
Kaiju (lẩm bẩm):
– Đúng là gặp mặt theo phong cách của tụi mình.
Rinno quay lại nhìn Kazura, giọng dịu hơn hẳn:
Rinno:
– Nhóc, xin lỗi nếu tụi tao làm mày khó chịu. Tụi tao không giống bạn anh mày ở trường đâu, nhưng không ai ở đây muốn làm hại mày cả.
Kazura khẽ gật đầu, vẫn còn hơi căng thẳng nhưng bắt đầu cảm thấy ấm lòng.
Kazura:
– Không sao… Em hiểu rồi. Dù hơi bất ngờ thật.
Deahan lúc này mới đứng dậy, đặt tay lên vai em trai.
Deahan:
– Giờ thì yên tâm rồi chứ?
Kazura không đáp, chỉ gật nhẹ. Trong lòng cậu vẫn còn nhiều câu hỏi, nhưng cậu tin anh trai mình – và bây giờ, có lẽ cậu cũng bắt đầu tin cả những người bạn kỳ lạ của anh.
---