Chap 160: Tài Năng Bị Khơi Gợi

---

Không khí trong phòng vừa mới dịu lại, Oshina – dù bị Rinno chửi – vẫn giữ nguyên vẻ tò mò, như thể những lời nặng nề vừa rồi chẳng mấy ảnh hưởng đến anh ta. Hắn chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Kazura.

Oshina (giọng đều, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao):

– Nhóc, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Kazura (hơi ngập ngừng, nhưng vẫn đáp):

– Dạ… em mười chín.

Oshina gật gù, rồi nhếch môi, hỏi tiếp – lần này không có vẻ đe dọa, mà giống như đang đánh giá.

Oshina:

– Có tài cán gì không? Hay chỉ là một cậu em đẹp mã của đại ca?

Kazura hơi chau mày, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng trước khi cậu nói gì, Rinno đã lườm Oshina lần nữa:

Rinno:

– Mày vẫn chưa biết ngậm miệng hả?

Deahan (nhẹ giọng, nhưng kiên quyết):

– Để nó trả lời.

Kazura liếc nhìn anh trai, rồi quay lại Oshina. Giọng cậu bình tĩnh:

Kazura:

– Em từng chơi bóng đá chuyên nghiệp cấp trường. Là đội trưởng. Có vài thành tích đáng kể. Không biết mấy cái đó có đáng để gọi là "tài năng" không.

Cả phòng khựng lại một giây. Kaiju ngước lên khỏi lon bia, Benkey thì nhướng mày. Oshina cũng hơi sững người.

Oshina (cười khẩy):

– Cấp trường à? Vậy là ít nhất cũng biết chạy.

Benkey (cười to):

– Tao thích thằng nhóc này rồi đó. Không khoe mẽ, nói đúng cái cần nói.

Kaiju (chống cằm, mắt nheo lại):

– Đội trưởng bóng đá… Ừm, có tố chất.

Rinno khẽ hừ một tiếng, như thể đang kiềm chế không đá vào ghế của Oshina.

Rinno:

– Có tài hay không không quan trọng. Quan trọng là đó là em của Deahan. Và nếu ai còn định thử thách hay điều tra nó nữa… thì liệu hồn.

Oshina không nói gì thêm, chỉ cười cười rồi dựa ra sau ghế, ánh mắt không còn sắc như lúc đầu.

Deahan (vỗ vai Kazura):

– Đừng để mấy người này làm phiền em. Họ chỉ nói thế thôi, nhưng không có ý xấu.

Kazura gật đầu, lần đầu tiên nở nụ cười nhẹ, dù vẫn còn nhiều điều chưa hiểu.

---