---
Sau câu trả lời đầy khiêm tốn của Kazura, không khí tưởng chừng đã lắng xuống, nhưng Rinno – người luôn để ý từng cử chỉ – không để mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng như vậy.
Anh đứng dậy, tiến thẳng đến trước mặt Oshina. Cả phòng im phăng phắc.
Rinno (giọng trầm và lạnh như thép):
– Nghe cho rõ, Oshina.
Oshina (ngẩng lên, vẫn giữ vẻ bất cần):
– Gì nữa?
Rinno (đôi mắt sắc như dao cắt thẳng vào ánh nhìn đối phương):
– Đừng giở bất kỳ trò gì với Kazura. Dù là nói, làm, hay chỉ là suy nghĩ. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Anh bước thêm một bước, sát đến nỗi mũi giày gần như chạm ghế Oshina đang ngồi.
Rinno:
– Tao là phó thủ lĩnh. Đứng thứ hai trong băng này. Nếu mày quên mất vị trí của tao… thì tao sẽ nhắc mày, bằng chính tay tao. Lúc đó, sẽ không có nương tay như hôm nay.
Oshina im lặng. Trong mắt hắn hiện lên một tia nghiêm túc thật sự – không còn là sự láo lếu thường ngày. Hắn biết rõ: Rinno không bao giờ nói suông.
Benkey (đập tay lên thành ghế, cố xua đi không khí căng thẳng):
– Thôi nào, giờ còn không khí nữa đâu. Mọi người tụ họp sau bao lâu, đừng để hỏng bữa vì mấy chuyện trẻ con.
Kaiju, Saku và Kawashina cũng im lặng, không xen vào, nhưng rõ ràng đứng về phía Rinno.
Deahan (giọng trầm ấm, nhưng đầy uy):
– Kazura ở đây là do tôi quyết định. Và tôi sẽ không để ai tổn thương nó.
Kazura nhìn anh trai, rồi nhìn sang Rinno – ánh mắt cậu lộ vẻ bất ngờ và có phần cảm động. Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết: mình vừa được bảo vệ, không chỉ bởi một người, mà bởi cả một thế lực cậu chưa hiểu hết
---
Oshina ngồi yên một lúc, ánh mắt lặng đi. Trước ánh nhìn lạnh như băng của Rinno và bầu không khí đang nặng nề bao trùm, hắn thở dài, rồi chậm rãi đứng dậy.
Oshina (cúi đầu, giọng trầm xuống, không còn vẻ ngạo mạn thường ngày):
– Tôi biết lỗi rồi. Là tôi quá lời.
Hắn quay hẳn sang nhìn Rinno, lần đầu tiên trong buổi gặp mặt hôm đó, ánh mắt của hắn không còn sự thách thức:
– Tha cho tôi lần này, Rinno. Tôi không có ý xúc phạm Kazura. Chỉ là tôi không quen với sự xuất hiện của người ngoài... Tôi sẽ không tái phạm.
Rinno (vẫn đứng im, đôi mắt không chớp):
– Mày vừa tránh được một cú đấm vào mặt. Tự thấy may mắn đi.
Deahan nhìn thoáng qua Oshina, rồi gật nhẹ với Rinno – không nói gì, nhưng đủ để cảm ơn anh đã đứng ra thay mình.
Kazura thì vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu không nói gì, nhưng khi nhìn thấy Oshina hạ thấp đầu và Rinno bảo vệ mình một cách quyết liệt như vậy, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lạ lẫm – vừa bối rối, vừa ấm áp, lại vừa hoang mang.
Kazura (khẽ thì thầm bên tai Deahan khi mọi người tạm lắng xuống):
– Họ… thật sự là bạn anh à?
Deahan không đáp ngay. Anh chỉ đặt tay lên vai em trai, ấn nhẹ:
– Ừ. Họ là những người luôn ở bên anh. Mỗi người một kiểu, nhưng đều đáng tin.
---