---
Sau buổi gặp mặt cùng nhóm bạn của Deahan, cả hai anh em rời đi bằng ô tô, ánh chiều London rọi xuống những con phố cũ kỹ nhưng đầy sức sống. Kazura ngồi bên cạnh, đôi mắt lơ đãng nhìn qua cửa kính, rồi quay sang hỏi:
Kazura (vừa cười vừa tò mò):
– Anh này, sao tự nhiên lại đưa em đi lung tung thế? Nãy giờ toàn chỗ em chưa từng thấy.
Deahan (nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng đáp):
– Vì anh muốn cho em thấy một chút về… cuộc sống cũ của anh.
Chiếc xe rẽ vào một khu căn hộ cao cấp, nằm lặng lẽ giữa lòng thành phố. Deahan quẹt thẻ và dẫn Kazura vào thang máy. Con số tầng cứ chậm rãi nhảy cho đến tầng 31.
Kazura (ngạc nhiên khi bước ra):
– Uầy… nơi này xịn thật đó. Đây là nhà cũ của anh hả?
Deahan (gật đầu, mở cửa căn hộ):
– Phải. Một thời gian dài anh sống ở đây. Khi mọi thứ vẫn... đơn giản.
Kazura bước vào, căn hộ tuy có lớp bụi thời gian nhưng mọi thứ vẫn được giữ nguyên vẹn. Tivi lớn, sofa da đen, vài cuốn sách để dở, và những bức ảnh cũ không có hình ai ngoài Kazura và Deahan thuở nhỏ.
Kazura (bước đến bệ cửa sổ nhìn ra thành phố):
– Vậy tại sao anh lại rời đi?
Deahan đi tới tủ lạnh, rót hai ly nước, đưa cho Kazura rồi ngồi xuống sofa, không trả lời ngay.
Deahan (nhẹ nhàng, tránh né):
– Cuộc sống thay đổi, nhóc à. Có những chuyện không đơn giản như ta nghĩ. Anh chỉ... chọn đi theo hướng khác.
Kazura (không hỏi thêm, cười):
– Ờ thì, nếu anh đã từng ở đây thì tối nay ở lại đây đi. Em thấy nơi này… có gì đó rất "Deahan".
Deahan khẽ cười.
– Ừ. Ở lại.
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng ấm áp, như thể cả hai đều tạm gác lại những bí mật và biến động ngoài kia – để sống đúng nghĩa một ngày như những người anh em.
---