Chap 172: Cái Tát Của Bóng Tối

---

Căn phòng lớn phủ một màu trắng lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân của những người đàn ông quyền lực vang vọng giữa những bức tường bê tông dày. Ở giữa phòng, một đứa trẻ bốn tuổi bịt mắt ngồi yên trên chiếc ghế xoay, tay vẫn còn run nhẹ.

Cánh cửa bật mở. Deahan bước vào, dáng đi chậm rãi, ánh mắt không mang một chút cảm xúc. Anh tiến thẳng đến trước mặt đứa bé, không một lời nói. Tất cả mọi người đứng xung quanh đều im lặng theo dõi.

Bất ngờ, Deahan vung tay đấm thẳng vào mặt thằng nhóc.

Âm thanh khô khốc vang lên. Đứa trẻ bật ngửa khỏi ghế, lăn xuống sàn. Máu từ mũi nhỏ ra nền gạch.

Không ai cử động. Không ai dám thốt lên một lời.

Janzo sững sờ, đôi mắt mở to. Benkey nheo mắt, nhưng vẫn đứng yên. Chỉ có Rinno cười nhạt, liếc nhìn Janzo rồi cất giọng:

Rinno (thản nhiên):

– Đây là màn chào hỏi của sếp. Thằng nào có ý kiến?

Không ai đáp lại. Không ai dám.

Deahan (giọng đều đều, lạnh hơn thép):

– Tao không đánh nó vì nó. Tao đánh vào những gì nó đại diện. Hắn đã phá hủy quá khứ của tao… thì tao sẽ phá hủy tương lai của hắn. Bắt đầu từ đây.

Đứa bé quằn người, cố gắng ngồi dậy, nhưng bàn tay nhỏ chỉ biết lau nước mắt lặng lẽ. Không khóc, không hét – chỉ run rẩy nhìn lên gương mặt của kẻ mà nó không thể hiểu nổi.

Janzo (giọng run):

– Sếp… nó là trẻ con mà…

Deahan quay lại, ánh mắt sắc như dao:

– Trẻ con? Tao từng là một đứa trẻ bị chính cha nó truy sát. Vậy mày nói tao phải thương hại ai?

Không ai nói thêm một lời nào nữa. Bóng tối trong phòng như đặc lại. Và một lần nữa, Deahan chứng minh: lòng thù hận của anh không chừa bất kỳ ai – kể cả một đứa trẻ bốn tuổi.

---