---
Căn phòng vẫn còn vương lại sự căng thẳng sau cú đấm. Đứa bé ngồi dưới sàn, hai bàn tay nhỏ run lên, cố lau đi dòng máu trên môi. Đôi mắt ngước lên nhìn Deahan – không phải bằng nỗi sợ, mà là bằng sự ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người vẫn im lặng, chờ phản ứng tiếp theo từ người đàn ông lạnh lùng kia.
Deahan tiến đến gần đứa bé, cúi xuống – một hành động khiến tất cả thành viên trong phòng không khỏi bất ngờ. Anh nhìn thẳng vào mắt nó, lần đầu tiên… giọng anh hạ xuống:
Deahan (trầm, chậm rãi):
– Tao xin lỗi, nhóc. Mày không đáng phải nhận cú đấm đó… nhưng thế giới này không quan tâm đến sự công bằng đâu.
Đứa bé vẫn không trả lời. Chỉ có ánh mắt vẫn dõi theo Deahan – có gì đó lay động trong ánh nhìn ngây thơ đó, dù không ai biết là gì.
Deahan chạm nhẹ vào vai đứa trẻ, lần này không còn sát khí:
Deahan:
– Nếu mày không muốn chết như cha mày… đi theo tao. Tao sẽ huấn luyện mày… biến mày thành một chiến binh giỏi nhất. Không ai có thể làm tổn thương mày nữa. Không ai.
Janzo nhìn Deahan, không tin nổi vào mắt mình. Người đàn ông từng không chừa một ai… lại cúi đầu nói lời xin lỗi với một đứa trẻ con của kẻ thù?
Rinno vẫn đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh, nhưng ánh mắt có chút chuyển động – như thể đang ghi nhận một điều gì đó mới về người đàn ông mà hắn gọi là “sếp”.
Đứa bé gật đầu rất khẽ. Không một lời. Nhưng trong cái gật đầu đó… có một điều gì đó đã bắt đầu.
Một mầm mống – của lòng trung thành, hoặc của thù hận – chưa ai biết chắc.
Chỉ biết rằng, từ giây phút ấy, Deahan đã không còn chỉ là kẻ trả thù.
Anh đã trở thành kẻ gieo mầm cho một tương lai mờ tối hơn cả chính mình.
---