---
Deahan ngồi một mình trong căn phòng riêng trên tầng cao nhất. Căn phòng tối, chỉ có một chiếc đèn vàng treo thấp, tạo ra ánh sáng mờ ảo phủ lên gương mặt lạnh băng của anh.
Cánh cửa mở ra, Kawashina bước vào, tay vẫn còn dính chút máu của đứa trẻ. Hắn cúi đầu:
Kawashina:
– Tôi đã rửa vết thương cho nó. Thằng bé không khóc. Cũng không nói gì.
Deahan gật nhẹ, không quay đầu lại.
Deahan:
– Đưa nó vào. Một mình.
Kawashina gật đầu rồi biến mất vào hành lang. Vài giây sau, tiếng bước chân nhẹ vang lên.
Cánh cửa mở ra lần thứ hai. Đứa bé bước vào. Ánh mắt nó gặp ánh mắt Deahan – một khoảng không lặng giữa hai con người thuộc hai thế giới.
Deahan (giọng trầm, chậm):
– Mày tên gì?
Đứa bé (ngập ngừng):
– R-Ren…
Deahan:
– Ren à? Được rồi, Ren. Mày nhớ gương mặt cha mày chứ?
Đứa bé gật đầu, nhưng không nói gì.
Deahan:
– Tao đã đấm mày vì mày là con của hắn. Nhưng tao gọi mày tới đây… vì mày cũng là nạn nhân như tao đã từng.
Một khoảng lặng kéo dài. Deahan không rời mắt khỏi thằng bé.
Deahan:
– Từ giờ, mỗi lời tao nói… mày phải nhớ như khắc vào xương. Tao sẽ không nói lại lần hai.
Ren gật.
Deahan:
– Mày có hai lựa chọn: Một, sống cuộc đời trong bóng tối, học cách mạnh lên, không tin ai ngoài chính bản thân mình. Hai, rời khỏi đây… và chắc chắn sẽ chết, nếu không phải vì kẻ thù của cha mày, thì cũng là vì mày yếu đuối.
Đứa bé nhìn thẳng vào mắt anh.
Ren (rất khẽ):
– Cháu muốn mạnh lên.
Deahan đứng dậy, sải bước đến gần, cúi người xuống nhìn sâu vào đôi mắt đó – đôi mắt chưa từng biết thù hận là gì, nhưng giờ đã nhuốm màu của sự mất mát.
Deahan (lạnh lùng):
– Tốt. Tao sẽ bắt đầu huấn luyện mày vào sáng mai. Nhưng nhớ… tao không phải cha mày. Tao là thứ duy nhất còn lại sẽ giữ mày sống sót.
Đèn trong phòng tắt dần. Chỉ còn bóng của hai người… đổ dài trên nền gạch lạnh.
---