---
Căn phòng riêng giờ chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn nhỏ. Deahan ngồi trên ghế, đứa bé tên Ren ngồi trước mặt anh – lặng lẽ, im lìm, như đang cố nuốt trọn sự thay đổi đang ập đến.
Deahan (giọng trầm đều):
– Mày có biết... cha mày là người thế nào không?
Ren lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng chút sợ hãi.
Deahan:
– Hắn ta là con thú đội lốt người. Một kẻ có thể cười trong khi người khác rơi xuống địa ngục. Mày biết mẹ mày chết như thế nào không?
Ren siết chặt tay, nhưng vẫn lắc đầu.
Deahan (nhấn giọng, ánh mắt lạnh đi):
– Hắn đã đẩy mẹ mày xuống một con đèo, giữa đêm. Không tai nạn, không do ai truy sát. Chỉ là một cú xô nhẹ, và mọi thứ kết thúc. Khi mày còn đỏ hỏn trong tay bà ấy.
Ren mở lớn mắt, cổ họng khô khốc.
Deahan:
– Và đó không phải chuyện duy nhất. Hắn từng buôn người. Gài bẫy bạn bè. Dùng phụ nữ làm vật trao đổi quyền lực. Không có ai bên cạnh hắn mà không bị phản bội.
Deahan rút một bức ảnh từ trong áo – một tấm hình cũ, mờ nhòe máu – là mẹ của Ren, gương mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt đã chết từ lâu.
Deahan (thì thầm):
– Mày giống bà ấy… đôi mắt.
Ren run rẩy, cắn môi, tay nắm chặt tấm ảnh như thể sợ nó biến mất. Trong mắt cậu bé, tia sáng ngây thơ ban đầu dần bị thay thế bởi một thứ gì đó… u tối hơn.
Deahan (giọng nhẹ như gió):
– Nếu mày muốn trả lại những gì hắn gây ra… tao sẽ dạy. Nhưng chỉ một con đường thôi: mạnh lên. Mạnh hơn bất kỳ ai. Để khi mày nhìn lại... mày không còn là đứa trẻ bị bỏ lại, mà là người kết thúc tất cả.
Ren gật đầu. Không còn do dự. Không còn hoài nghi.
Deahan (khẽ cười, rất mờ nhạt):
– Vậy thì bắt đầu từ ngày mai. Ren – con trai của kẻ mà tao từng thề phải hủy diệt – giờ là học trò của chính tao. Định mệnh đúng là biết cách trêu người.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Nhưng trong lòng thằng bé, một tiếng nổ vừa vang lên – không phải tiếng khóc, mà là tiếng thức tỉnh.
---