---
Sáng sớm, bầu trời xám chì, từng làn gió mỏng thổi qua khu nghĩa trang tĩnh lặng ở ngoại ô London. Ren bước đi bên cạnh Deahan, ánh mắt vẫn còn chút lạc lõng, nhưng bàn tay nhỏ đã siết lại như đang tự nắm giữ một lời hứa thầm lặng.
Họ dừng lại trước hai ngôi mộ. Một ngôi mộ hoa trắng phủ kín – mộ của mẹ Ren. Ngôi còn lại, lạnh lẽo, cỏ chưa kịp mọc – tên khắc trên bia đá: Bacos.
Deahan (giọng trầm):
– Đây là nơi mọi thứ kết thúc. Và bắt đầu.
Ren ngẩng lên nhìn anh.
Deahan:
– Người dưới ngôi mộ bên trái... là kẻ đã phản bội tao. Là kẻ đẩy mẹ mày vào chỗ chết. Là cha mày.
Ren siết chặt nắm tay.
Deahan (vẫn bình thản):
– Nhưng tao không tự tay giết hắn. Tao đã ra lệnh. Tao bắt Janzo, một trong những người từng theo tao, thực hiện. Tao nói với hắn: “Mày nợ tao. Muốn tự do? Hãy làm việc đó.”
Ren (giọng nhỏ):
– Anh… ép người ta giết cha tôi?
Deahan (gật đầu, không hối hận):
– Tao không cần vấy máu lần nữa. Nhưng tao cần hắn phải chết, và chết như một con chó – không danh dự, không ai tiếc thương.
Anh cúi người xuống mộ người phụ nữ, chạm nhẹ vào bia đá lạnh buốt.
Deahan (thì thầm):
– Em thấy không? Anh đã giữ lời.
Sau đó, anh quay lại nhìn Ren.
Deahan (thẳng thắn):
– Tao nói mày sẽ mạnh lên. Thì mày phải học từ sự thật. Không có công lý nào tồn tại mãi. Chỉ có hành động. Nếu mày muốn sống… thì hãy nhớ điều đó.
Ren cúi đầu nhìn hai ngôi mộ. Cậu không khóc. Nhưng trong ánh mắt, thứ ngây thơ còn sót lại đã bị chôn vùi cùng nấm mồ thứ hai.
---