Chap 177: Con Tốt Mới

---

Buổi chiều, ánh nắng mờ nhạt chiếu vào sân tập phía sau biệt thự. Kawashina đang lau cây súng dài, Benkey đánh bóng găng tay boxing, còn Rinno thì quan sát Ren đang đứng bất động giữa sân, ánh mắt vẫn lạnh lùng dù cơ thể nhỏ bé run lên nhẹ.

Deahan:

– Bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ được huấn luyện như một trong bọn ta.

Saku (gật đầu, dứt khoát):

– Tôi sẽ dạy nó di chuyển. Tốc độ là ưu tiên hàng đầu với một đứa nhóc như vậy.

Kaiju:

– Tôi phụ trách sức bền. Thằng nhỏ sẽ không ngã sau 50 cú đấm đâu.

Benkey (đập tay vào găng):

– Tốt. Để tôi dạy nó cách ra đòn không chớp mắt.

Mọi người đồng loạt nhận nhiệm vụ, ngoại trừ Oshina, người vẫn dựa lưng vào tường, khoanh tay và nhìn thẳng vào Deahan.

Oshina (nửa cười, nửa hoài nghi):

– Anh muốn có thêm một con tốt nữa sao?

Cả sân tập thoáng chững lại. Một sự im lặng nhẹ kéo tới. Nhưng Deahan chỉ liếc Oshina, ánh mắt không hề dao động.

Deahan (trầm giọng):

– Tôi đang tạo ra một con mã.

Oshina (nhíu mày):

– Mã? Không phải tốt?

Deahan:

– Tốt thì đi thẳng. Mã thì phi ngang, nhảy qua chướng ngại, và luôn đánh từ một góc mà kẻ địch không ngờ tới.

Không ai nói thêm gì. Nhưng Oshina khẽ nhếch môi, rồi quay đi.

Oshina (lẩm bẩm):

– Anh thật sự đang nuôi dã thú… bằng tay không.

Ren lúc này vẫn đang đứng giữa sân, không hiểu hết những lời người lớn vừa nói. Nhưng ánh mắt của cậu bé đã khác – sâu hơn, tối hơn. Cậu không phải là đứa trẻ vô dụng nữa. Cậu là quân cờ vừa bước lên bàn cờ máu lạnh.

---

Rinno (nhìn Ren đang tập đánh với Kaiju, tay đấm còn vụng về):

– Nó có thể trở thành cánh tay đắc lực của mình không?

Deahan (trả lời không chút do dự):

– Nếu không thể, tao đã để nó chết ngay từ khi bước vào.

Rinno (nhìn sang Deahan, giọng chậm rãi):

– Vậy nghĩa là anh sẽ đào tạo nó như từng đào tạo bọn tôi?

Deahan:

– Không. Tao sẽ đào tạo nó khắc nghiệt hơn tất cả bọn mày cộng lại.

Rinno (cười nhẹ, không rõ là giễu cợt hay cảm phục):

– Vậy thì có khi vài năm nữa, nó sẽ thay thế tao.

Deahan (nhìn Ren, ánh mắt thâm trầm):

– Nếu mày bị thay thế… nghĩa là mày đã để nó vượt qua mày. Mà với tao, người yếu hơn thì không có quyền ở lại.

Rinno (gật đầu, bước đi, giọng trầm xuống):

– Rõ. Vậy tao sẽ không để một thằng nhóc vượt mặt mình đâu.

Ren ngã xuống sau một cú đánh của Kaiju, nhưng không khóc. Cậu lau máu nơi khóe môi, rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào đối thủ – ánh mắt ấy khiến Rinno dừng bước lại một giây.

Rinno (thầm nghĩ):

– …Có lẽ, thằng nhóc này thật sự có thể là cánh tay của mình. Nếu nó không chết giữa chừng.

---

Rinno (nhìn Ren đang tập đánh với Kaiju, tay đấm còn vụng về):

– Nó có thể trở thành cánh tay đắc lực của mình không?

Deahan (trả lời không chút do dự):

– Nếu không thể, tao đã để nó chết ngay từ khi bước vào.

Rinno (nhìn sang Deahan, giọng chậm rãi):

– Vậy nghĩa là anh sẽ đào tạo nó như từng đào tạo bọn tôi?

Deahan:

– Không. Tao sẽ đào tạo nó khắc nghiệt hơn tất cả bọn mày cộng lại.

Rinno (cười nhẹ, không rõ là giễu cợt hay cảm phục):

– Vậy thì có khi vài năm nữa, nó sẽ thay thế tao.

Deahan (nhìn Ren, ánh mắt thâm trầm):

– Nếu mày bị thay thế… nghĩa là mày đã để nó vượt qua mày. Mà với tao, người yếu hơn thì không có quyền ở lại.

Rinno (gật đầu, bước đi, giọng trầm xuống):

– Rõ. Vậy tao sẽ không để một thằng nhóc vượt mặt mình đâu.

Ren ngã xuống sau một cú đánh của Kaiju, nhưng không khóc. Cậu lau máu nơi khóe môi, rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào đối thủ – ánh mắt ấy khiến Rinno dừng bước lại một giây.

Rinno (thầm nghĩ):

– …Có lẽ, thằng nhóc này thật sự có thể là cánh tay của mình. Nếu nó không chết giữa chừng.

---