---
Đêm khuya. Trong một căn phòng kín phía tây biệt thự – nơi ít ai lui tới – Rinno ngồi đối diện Kaiju, trên bàn là bản sơ đồ phân bổ nhân lực trong các nhiệm vụ gần đây của tổ chức. Ánh sáng đỏ hắt từ đèn tường khiến bóng họ đổ dài và méo mó như tâm trí của chính Rinno lúc này.
Kaiju (nhíu mày):
– Gọi tôi ra đây giữa đêm để xem mấy thứ này? Anh định làm gì?
Rinno (giọng trầm, chậm rãi):
– Còn nhớ Deahan từng nói… ai yếu hơn thì không có quyền ở lại?
Kaiju gật nhẹ, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ.
Rinno:
– Tôi không yếu. Nhưng nếu tôi cứ ở vị trí hiện tại, sớm muộn gì… sẽ bị thay thế. Có thể là bởi thằng nhóc Ren, hoặc một ai đó khác mà anh ta tin hơn tôi.
Kaiju im lặng.
Rinno (nghiêng người về phía trước):
– Tôi không ngu ngốc như Benkey, cũng không trung thành mù quáng như Kawashina. Tôi thực tế. Và tôi biết, nếu không đi trước một bước… tôi sẽ chết trong ván cờ này.
Kaiju (thận trọng):
– Anh muốn phản lại Deahan?
Rinno (mắt nheo lại, giọng như rắn bò qua lớp đá):
– Không phải phản. Chỉ là… chuẩn bị một con đường khác. Một con đường mà tôi, và những người không muốn chết vì ảo tưởng của Deahan, có thể sống sót và nắm quyền.
Kaiju nhìn thẳng vào mắt Rinno, đầy toan tính. Một lúc sau, anh đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi đi, anh chỉ để lại một câu:
Kaiju:
– Tôi không phản bội ai. Nhưng nếu Deahan yếu đi… tôi sẽ không chết theo anh ta.
Cánh cửa khép lại. Rinno một mình trong phòng, nhưng môi nhếch lên – lần đầu sau nhiều năm – như thể hắn vừa gieo hạt giống của một cuộc đảo chính trong chính nơi mà lòng trung thành từng là luật bất thành văn.
Rinno (thầm nghĩ):
– Cậu bé Ren à… tao không biết mày mạnh tới đâu. Nhưng nếu mày là con mã của Deahan… thì tao sẽ là kỳ thủ cuối cùng nắm lấy ván cờ này.
---