---
Đêm lặng. Gió xào xạc ngoài vườn, thổi qua những ngọn đèn dọc hành lang dài nơi tầng trên của biệt thự. Căn phòng làm việc của Deahan mở hé, ánh sáng mờ chiếu ra nền gạch lạnh.
Deahan đang ngồi trước bàn, tay lật nhẹ một tài liệu, đôi mắt nửa như đọc, nửa như đang tính toán điều gì xa hơn. Cửa mở. Rinno bước vào không gõ, dáng đi lạnh lùng, nhưng có thứ gì đó trong ánh mắt hắn hôm nay... khác thường.
Rinno:
– Tôi có chuyện muốn nói, xếp.
Deahan không ngẩng lên.
Deahan:
– Nói.
Rinno (tiến gần, giọng nén lại):
– Tôi sẽ không để bất kỳ ai thay thế vị trí của mình.
Deahan dừng tay. Ánh mắt nhấc lên, xoáy thẳng vào kẻ trước mặt. Trong đôi mắt đó – là sự tĩnh lặng chết chóc.
Deahan (bình thản):
– Mày tưởng tao đưa Ren vào là để thay thế mày?
Rinno (nở một nụ cười méo mó):
– Không. Tôi biết anh không nghĩ đến chuyện đó… nhưng thằng bé sẽ tự leo lên.
Và nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không đứng nhìn. Tôi không ngán anh đâu, thưa xếp.
Không khí đặc lại như đông cứng.
Rinno (tiếp, mắt rực lửa):
– Một ngày nào đó, nó sẽ là cánh tay của tôi. Tôi sẽ nhào nặn nó… bằng chính lòng thù hận và máu. Và khi nó đủ mạnh, tôi sẽ không cần sự chấp thuận của anh.
Deahan (giọng lạnh như sắt):
– Tao cho phép mày nói đến đây là vì mày từng cứu mạng tao ba năm trước ở Budapest. Nhưng nếu mày nghĩ mình là rắn – thì đừng quên ai là kẻ thả rắn ra khỏi lồng.
Rinno (lùi một bước, cười khẽ):
– Rắn có thể cắn cả người nuôi, nếu nó cảm thấy bị thay thế. Và thứ đáng sợ nhất trên đời… là một con rắn độc không còn gì để mất.
Deahan không đáp. Chỉ nhìn Rinno một lúc lâu. Rồi xoay người lại phía cửa sổ.
Deahan:
– Rút đi. Trước khi tao quên ơn cứu mạng đó.
Rinno lặng lẽ quay lưng. Nhưng khi cánh cửa đóng lại phía sau, ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao rút khỏi vỏ – và sát khí trong hắn lúc này… ngột ngạt như bóng tối đang bắt đầu siết lấy cổ vị vua.
---