---
Không khí trong phòng làm việc của Deahan vẫn đặc quánh như băng. Sau cuộc đối thoại căng như dây thép, Rinno đứng im trước cửa, tay đã đặt lên tay nắm.
Nhưng rồi hắn dừng lại. Quay đầu lại nhìn Deahan – lần này, đôi mắt hắn không còn sắc như dao nữa, mà sâu như đáy vực.
Rinno (trầm giọng, không run):
– Tôi không biết sợ là gì.
Deahan vẫn im lặng. Không phản ứng.
Rinno (bước lên nửa bước):
– Và tôi cũng không có ý phản bội anh… vì tôi kính trọng anh, Deahan.
Hắn ngừng lại một nhịp. Một cái nhếch môi lạnh lùng nở ra – vừa là cười, vừa là đe dọa.
Rinno:
– Nhưng nếu anh có ý định giết tôi… thì tôi sẽ cho anh thử, nếu anh muốn.
Không ai nói thêm lời nào.
Gió từ khung cửa sổ phía sau Deahan thổi nhẹ, mang theo chút hơi lạnh của đêm khuya.
Rinno quay đi, cánh cửa khẽ khép lại sau lưng hắn. Tiếng bước chân xa dần trong hành lang, để lại Deahan đứng một mình trong căn phòng, mắt vẫn dán vào bức tường trước mặt – như đang nhìn xuyên qua từng mạch gỗ, từng vết nứt, và cả những ranh giới đang dần dịch chuyển giữa quyền lực và phản kháng.
---