Chap 224: Cú Đấm và Lưỡi Dao

---

Khoảng sân đấu bên trong trụ sở trung tâm – một sàn bê tông tròn, rộng gần 20 mét, vây quanh là các thành viên đang tụ tập theo từng nhóm, bàn tán xôn xao. Hôm nay không phải buổi huấn luyện thông thường. Không ai ngờ, chỉ vài giờ sau buổi chia quân, một trận đấu nội bộ đã diễn ra.

Benkey, với thân hình lực lưỡng như một con thú hoang, đứng giữa sân. Áo cởi trần, băng tay quấn chặt, ánh mắt không giấu nổi sự hào hứng.

Benkey (hét to, vang như sấm): – NÀY ZERUSSSSS…!!

Không gian im bặt.

Benkey (bước lên một bước, giọng kéo dài, trầm mà sắc như lưỡi dao): – Nhìn mày vạm vỡ, lạnh như đá. Tao hỏi thật… có dám đầu tay đôi với tao không?

Cả sân đấu nín thở.

Zerus – người lãnh đạo đội ám sát, nổi tiếng là không bao giờ cười, không bao giờ run. Hắn đứng giữa hàng ngũ đội mình, mắt nhắm hờ, như chẳng bận tâm.

Zerus mở mắt, giọng bình thản:

Zerus: – Nếu cấp trên ra lệnh… tôi chấp nhận.

Lời đáp như nhát dao găm thẳng, không dao động, không hứng thú, chỉ có kỷ luật.

Từ phía khán đài, Deahan khoanh tay, đứng nhìn. Anh khẽ gật đầu.

Deahan: – Xuống đấu đi.

Ngay lập tức, cả hai bước vào sân.

Tiếng ồn ào nổ lên như lửa bén dầu.

Benkey nhếch môi, xoay cổ kêu răng rắc.

Benkey: – Tao không cần dao. Chỉ cần hai tay. Còn mày? Dám bỏ vũ khí chứ?

Zerus từ từ tháo con dao găm bên hông, ném ra ngoài sàn. Một tiếng keng vang lên – dứt khoát và lạnh lẽo.

Zerus: – Tôi không cần dao… để dạy một kẻ ồn ào như anh im lặng.

Tiếng gào rú, huýt sáo, reo hò vang dội. Hai chiến thần – một bằng nắm đấm, một bằng tốc độ và tĩnh lặng – đứng đối mặt.

Trận đấu bắt đầu.

---