Bữa tối đang dần trôi về đoạn cuối. Ánh đèn nhà hàng dịu lại, tạo nên một bầu không khí trầm lặng, xen lẫn sự thư giãn và đề phòng. Một vài người đang trò chuyện nhỏ, vài người khác lặng im suy nghĩ.
Rinno – với đôi mắt sắc và giọng điệu luôn bình tĩnh – chợt nghiêng người về phía Deahan. Anh ta rót thêm rượu vào ly của Deahan, rồi khẽ nói, đủ để chỉ người đầu bàn nghe thấy:
Rinno (nhẹ giọng):
– Sếp… anh còn nhớ thằng nhóc Rei không?
Deahan ngước mắt lên, ánh nhìn bình thản, nhưng cẩn trọng. Anh gật nhẹ:
– Nhớ. Sao?
Rinno đặt ly rượu xuống bàn, tay anh đan lại, và lần đầu trong cả buổi, giọng anh trở nên sắc như dao:
Rinno:
– Tôi có một thỉnh cầu. Hãy cho tôi lệnh… khử nó.
Không gian bỗng như đông cứng lại. Deahan sững người. Anh nhìn thẳng vào Rinno, đôi mắt lúc này đã lạnh hẳn đi.
Deahan (giọng thấp, gần như gằn):
– Mày đang nói cái quái gì vậy, Rinno?
Rinno không lùi lại, không cúi đầu. Anh ta vẫn giữ vẻ nghiêm túc, không chút đùa cợt:
Rinno:
– Nó là con trai của Bacos. Dù là máu mủ, nó vẫn là mầm họa. Anh biết thừa điều đó. Thằng nhỏ đó không vô tội. Không thể có ai mang dòng máu của hắn mà sống sót… rồi một ngày quay lại đòi lại tất cả.
Deahan siết chặt nắm tay, ngón tay trắng bệch. Anh đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống Rinno. Không ai trong bàn dám nói một lời – không phải vì họ đồng tình, mà vì họ hiểu rõ: đây là ranh giới mà chỉ có Deahan mới có quyền quyết định.
Deahan (nghiến răng):
– Đó là một đứa trẻ, Rinno. Một đứa bé bốn tuổi. Mày điên rồi à?
Rinno cũng đứng lên, không né tránh. Anh ta nói từng lời chậm rãi, sắc lạnh:
Rinno:
– Chính vì nó là đứa trẻ, nên giờ là lúc thích hợp nhất. Anh đang quá nhân đạo, và lòng nhân đó sẽ giết chúng ta về sau. Anh biết tôi đúng.
Một khoảng lặng nặng nề phủ lên căn phòng. Kawashina nghiêng đầu, ánh mắt thăm dò. Saku đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào hai người, trong khi Kaiju khẽ lắc đầu.
Deahan (giọng trầm):
– Tao không ra lệnh giết con nít. Không bao giờ. Mày hiểu chứ, Rinno? Dù cha nó là ai, thì nó vẫn chỉ là một sinh linh chưa biết gì.
Rinno (gằn từng tiếng):
– Vậy nếu nó lớn lên, và quay lại, anh có sẵn sàng để người khác trả giá thay anh không?
Deahan (đáp, không chớp mắt):
– Tao sẽ là người gánh. Không phải mày, không phải ai khác. Từ giờ, không ai được động vào Rei. Tao cấm.
Giọng anh dứt khoát đến mức mọi phản đối đều bị nuốt chửng.
Không khí trong bàn tiệc trầm xuống. Rinno nhìn Deahan rất lâu, rồi ngồi xuống lại, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt anh ta – dù im lặng – vẫn không buông tha câu hỏi lớn: Lòng nhân của Deahan… sẽ giữ được bao lâu?
Còn Deahan, đứng đó thêm vài giây, rồi chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt đăm chiêu. Trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng không biết liệu mình đã chọn đúng – hay vừa gieo mầm cho một định mệnh tương lai.
---