---
Không khí trong phòng vẫn nặng như chì sau lời tuyên bố của Deahan. Các thành viên quyền lực của Black Dragon không ai dám thở mạnh. Vẻ mặt ai cũng như bị đông cứng bởi quyết định của người đứng đầu.
Kin – người mới nhất trong số họ, nhưng lại dám lên tiếng – bất ngờ mở lời, phá vỡ sự im lặng:
Kin (giọng trầm, nhẹ): – Rinno… anh có thể hiểu cho sếp được không?
Rinno quay sang, đôi mắt như lưỡi dao sáng rực trong ánh đèn mờ. Anh ta nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ thành nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng:
Rinno (gằn giọng): – Mày vừa nói gì?
Kin không tránh ánh mắt ấy, dù sống lưng đang siết cứng.
Kin (bình tĩnh): – Ý tôi là… sếp đã quyết định rồi. Anh cũng nên—
Rinno (cắt ngang, ánh nhìn sắc lạnh như băng): – Mày nghĩ tao là ai? Một thằng lính mới sao hiểu được bản chất tao? Đừng tưởng có chút máu mới mà được phép xen vào chỗ này, tên kia.
Không khí đột nhiên rúng động như có tia sét nổ giữa đêm đông. Kaiju khẽ rướn người ra sau, còn Kawashina chắp tay, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Rinno như sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào.
Nhưng Rinno vẫn ngồi yên, tay gác lên thành ghế, ánh mắt xoáy thẳng vào Kin:
Rinno (nói chậm, từng chữ sắc lạnh): – Tao là Rinno. Là cánh tay xử lý của Deahan. Là bóng tối của Black Dragon. Tao sẽ giết bất cứ ai nếu họ là địch. Dù là phụ nữ, trẻ con hay ông già hấp hối. Nếu họ dính đến kẻ thù… tao sẽ tiễn họ xuống mồ. Không để một kẻ địch nào lảng vảng trong Black Dragon. Không một kẻ nào.
Không ai lên tiếng. Câu nói ấy không phải lời hăm dọa, mà là một lời tuyên thệ, được khắc sâu bằng máu qua những năm tháng đẫm xác trong quá khứ.
Kin cúi đầu, không vì sợ, mà vì hiểu: gã đàn ông trước mặt là hiện thân của nguyên tắc tàn nhẫn – không khoan nhượng, không cảm xúc.
Kin (nói khẽ, chậm rãi): – Nếu đó là luật anh sống… tôi sẽ nhớ. Nhưng tôi vẫn tin… đôi khi, giữ lại một mạng sống cũng là một loại sức mạnh.
Rinno nhìn Kin một lúc lâu. Rồi hắn bật cười – một tràng cười ngắn, lạnh buốt:
Rinno: – Giữ lại một mạng sống… chỉ để nó quay lại xiên dao vào lưng mày sao?
Rồi hắn đứng dậy, rời khỏi bàn, bước ra khỏi căn phòng mà không nhìn lại. Bóng Rinno hòa vào hành lang tối, như chính cái ranh giới mong manh giữa lòng trung thành và bóng tối đang dâng lên trong nội bộ Black Dragon.
Deahan vẫn ngồi im, tay đặt trên ly rượu chưa uống. Anh không quay sang Kin, cũng không lên tiếng. Chỉ có ánh mắt – sâu và lặng như đáy vực – là thứ duy nhất cho thấy: anh đang dần thấy rõ… mọi thứ đã bắt đầu chuyển động theo cách anh không còn kiểm soát được nữa.
---