---
Đêm vẫn chưa tàn. Ánh sáng nhợt nhạt từ đèn bàn phủ lên gương mặt Deahan, khiến bóng anh đổ dài trên sàn. Anh ngồi một mình trong phòng, cầm ly nước nhưng chưa hề uống. Ánh mắt trầm ngâm hướng về màn hình điện thoại vẫn còn sáng.
Rồi nó đổ chuông.
Cuộc gọi đến: Rinno
Deahan chậm rãi đưa máy lên tai, không nói gì trước.
Rinno (giọng bình thản, như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng): – Ô, sếp… Han vừa gọi cho anh rồi phải không?
Deahan (lạnh lùng): – Làm sao cậu biết?
Rinno (cười khẽ, đẩy một quân cờ trên bàn cờ trước mặt): – Tôi đứng sau chức anh đấy, Deahan. Có chuyện gì xảy ra trong bóng tối… anh nghĩ tôi không biết à?
Deahan (nheo mắt, giọng thấp xuống): – Cậu đang thử tôi?
Rinno (thản nhiên): – Không… tôi đang nói về sự thật. Anh muốn khai trừ tôi khỏi Black Dragon ư? Nhảm nhí quá, thưa sếp.
Deahan (giọng nguy hiểm): – Cậu nghĩ tôi không dám?
Rinno (bật cười lớn, rồi dừng lại đột ngột, giọng lạnh băng): – Vậy sao anh không khử tôi luôn đi? Bằng đôi tay anh ấy. Cứ thử xem. Tôi không ngán anh đâu, Deahan.
Một khoảng lặng kéo dài.
Deahan (nói chậm rãi từng chữ): – Cậu không hiểu rằng… chỉ cần tôi gật đầu, mọi thứ thuộc về cậu sẽ biến mất.
Rinno (cười khẩy): – Nhưng nếu tôi ngã xuống, Black Dragon cũng chẳng còn nguyên vẹn. Anh biết điều đó.
Deahan không trả lời. Ánh mắt anh rực lên một tia lạnh lùng. Trong lòng, một tiếng gầm dậy lên – không chỉ từ quyền lực, mà còn từ nỗi thất vọng đang đốt cháy mọi kiên nhẫn còn sót lại.
Rinno (nhỏ giọng hơn, nhưng sâu cay): – Chúng ta từng là hai đầu con rồng. Giờ anh muốn bẻ cổ tôi? Vậy hãy chắc là tay anh đủ cứng… sếp.
Tút… tút…
Cuộc gọi kết thúc không cần lời chia tay. Chỉ còn lại sự im lặng, và một điều gì đó vừa rạn vỡ trong bóng đêm.
---