Chap 236: Không Mềm Lòng Nữa

---

Hành lang lạnh ngắt. Cơn gió tạt ngang làm lớp bụi nơi bậc cầu thang bay nhẹ. Nhưng trong lòng Deahan, một thứ gì đó còn lạnh hơn vừa thức dậy – thứ mà Rinno đã vô tình (hoặc cố ý) đánh thức lại.

Deahan khẽ cười. Một nụ cười mỏng như lưỡi dao.

Deahan (nói nhỏ, nhưng như lệnh tuyên án):

– Cậu muốn khử nhóc Rei đúng không?

Vậy thì làm đi.

Bằng chính đôi tay cậu.

Đừng làm tôi thất vọng.

Rinno nín lặng. Trong đôi mắt đen thẳm kia, con quỷ quen thuộc đã trở lại. Lạnh. Sắc. Và không khoan nhượng.

Deahan rút điện thoại, bấm số.

Han (ngạc nhiên khi bắt máy):

– Gì vậy? Giờ này lại gọi tôi?

Deahan (bình thản):

– Đến New York.

Và đưa Rei đến đây. Ngay.

Han:

– Để làm gì?

Deahan (cười lạnh):

– Để giết.

Cậu nghe không nhầm đâu. Để giết nó.

Han (bật dậy):

– Cái gì? Là… cái thằng Rei đó á?!

Deahan (lạnh lùng):

– Ừ. Chính nó.

Han:

– Anh đùa tôi à? Trước đó anh kêu tôi bảo vệ nó cơ mà?

Deahan (nét mặt lạnh tanh, giọng rắn như thép):

– Trước là trước.

Còn bây giờ là bây giờ.

Tôi không mềm lòng nữa.

Đầu dây bên kia im lặng. Han không nói thêm, chỉ nghe tiếng gió rít qua điện thoại. Lệnh đã ban ra – và không có chỗ cho cảm xúc.

Deahan cúp máy. Anh ngẩng lên nhìn Rinno, bước qua vai người bạn cũ mà chẳng cần ngoái đầu lại:

Deahan:

– Đi mà giết.

Tôi sẽ không ngăn cậu đâu.

Lần này, tôi để cậu tự quyết.

Nhưng nếu thất bại…

Thì cả hai sẽ xuống địa ngục chung.

Rinno đứng yên, bàn tay siết chặt. Trong mắt anh là một tia sáng vừa đáng sợ, vừa tuyệt vọng. Không phải vì sợ hãi… mà vì biết: con quỷ họ từng gọi là “Deahan” – đã thực sự trở lại.

---