Chap 238: Bước Đi Trong Màn Đêm

---

Chiếc xe đen bóng lăn bánh qua những con phố vắng vẻ của New York. Ánh đèn đường hắt qua kính xe tạo thành những vệt sáng dài, lay động theo nhịp lăn của bánh xe như những ký ức cũ đang trôi qua. Han ngồi bên, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ren – đứa trẻ bốn tuổi đang tựa đầu vào vai cô ngủ say.

Han (thầm thì):

– Nếu em biết chuyện gì đang chờ… liệu em còn ngủ yên thế này không, Ren?

Gió lùa qua khe cửa hé mở, lạnh lẽo như tiếng thở dài từ chính lòng cô. Một phần trong Han muốn giữ nguyên khoảng khắc này mãi – một khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi giữa cơn bão lớn đang đến gần.

Điện thoại rung lên. Một tin nhắn.

Rinno.

Tin nhắn: “Nhớ, không để cảm xúc lấn át. Đây không phải lúc yếu mềm.”

Han nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Một phần trong cô đồng ý – nhưng phần còn lại đang phản kháng dữ dội.

Han (nghĩ):

– Rinno, anh không hiểu đâu. Anh tưởng mình là người duy nhất từng đứng giữa ranh giới sống chết sao?

Cô khẽ cúi xuống, sửa lại khăn choàng của Ren. Đôi mắt đứa trẻ vẫn nhắm nghiền, yên bình và ngây thơ.

Han (thì thầm):

– Chị sẽ bảo vệ em. Dù bất cứ giá nào.

---

Ở một nơi khác trong thành phố, Rinno ngồi một mình trong căn phòng tối, ánh đèn bàn vàng nhạt phản chiếu lên từng viên đạn được đặt ngay ngắn. Tay anh lướt qua từng khẩu súng như đang kiểm tra lại chính lòng mình.

Rinno (lẩm bẩm):

– Một đứa trẻ. Chỉ là một đứa trẻ. Sao lại khiến mọi thứ rối lên thế này?

Anh dừng tay, ánh mắt nhìn vào khoảng không. Bóng tối trong phòng như kéo dài đến tận ký ức.

---

Xe dừng lại ở một khu nhà cũ nát trong con hẻm nhỏ. Han mở cửa, bế Ren ra ngoài, bước từng bước thật chậm.

Ren (ngơ ngác):

– Chị Han… Mình tới đâu vậy?

Han (mỉm cười gượng gạo):

– Nơi mà em cần phải thật dũng cảm, Ren à.

Cô bước vào hành lang tối. Tiếng bước chân vang vọng trên sàn gạch cũ nghe thật lẻ loi. Đứng chờ trong bóng tối phía trước… chính là Rinno.

Rinno (giọng lạnh):

– Giao nó cho tôi.

Han đặt Ren xuống, chắn phía trước.

Han (cương quyết):

– Ngài không thể làm vậy.

Rinno (nheo mắt):

– Hả? Đây là lệnh của sếp. Cô muốn chống lại sao?

Han (không lùi bước):

– Đúng vậy. Thì sao? Ngài cũng từng chống đối Deahan không ít lần, đúng không?

Rinno (giận dữ):

– Cô mềm lòng từ bao giờ thế? Ở với thằng nhóc vài hôm là đổi thay hết à? Nực cười… Đây có còn là Han – trợ lý trung thành mà tôi từng biết không?

Han (nhìn thẳng vào mắt Rinno):

– Tôi vẫn là tôi. Nhưng khác ngài, tôi chưa bao giờ quên rằng mình còn là một con người.

---

Tiếng cửa phía sau mở ra. Deahan bước vào, tay đút túi áo khoác, ánh mắt lạnh băng lướt qua cả hai.

Rinno (nghiêng người):

– Sếp.

Han (quay lại, lớn tiếng):

– Sếp! Tuyệt đối không để thằng nhóc chết!

Deahan (giọng đều, không cảm xúc):

– Trước kia, tôi từng coi nó là một vật cần bảo tồn… Nhưng bây giờ thì không.

Han (nghiến răng):

– Có phải Rinno đang thao túng anh?

Deahan (lạnh tanh):

– Không phải thao túng. Là nhắc tôi nhớ tôi từng có quyền lực. Và giờ là lúc lấy lại nó.

---