---
Không khí trong căn phòng như đặc lại. Từng nhịp thở đều mang theo cảm giác căng thẳng, như chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ thổi bùng ngọn lửa chết chóc. Đèn trần chớp nhẹ, ánh sáng lờ mờ soi lên khẩu súng lạnh lẽo mà Rinno đang rút ra, hướng thẳng vào thái dương của Han.
Rinno (giọng nặng nề, sắc lạnh):
– Mày làm tao bực rồi đấy, Han. Nếu còn chống đối, tao sẽ cho mày ăn đạn ngay bây giờ. Né qua một bên.
Han đứng yên, không hề nhúc nhích. Dưới làn tóc rũ xuống vì mồ hôi lạnh, ánh mắt cô vẫn sáng và không lùi bước. Gương mặt không run rẩy, nhưng đôi tay đang khẽ siết lấy bờ vai nhỏ của Ren – đứa trẻ đang run rẩy nép sau lưng cô.
Han (nhìn thẳng vào mắt Rinno, bình tĩnh):
– Anh sẽ nổ súng thật sao?
Rinno (nghiến răng):
– Đừng thử kiên nhẫn của tao. Tao nói lần cuối: tránh ra.
Phía sau lưng Han, giọng trẻ con vang lên, hoảng loạn và lạc giọng trong sợ hãi:
Ren (gào lên):
– Chị Han ơi! Chuyện gì vậy? Đừng bỏ em!
– Uaaaa!!
Ren òa khóc nức nở, giọng thét của cậu bé làm căn phòng vốn lạnh lẽo càng trở nên nghẹt thở. Cậu lao lên ôm chặt chân Han, nước mắt chảy đầm đìa.
Ngón tay Rinno khựng lại trên cò súng. Gương mặt vốn cứng rắn giờ thoáng hiện sự ngờ vực, như thể chính anh cũng không lường được cảm xúc đang trào dâng từ đứa bé.
Một giọng trầm, điềm đạm vang lên phía sau:
Deahan (lạnh lùng, dứt khoát):
– Đủ rồi.
Cả Rinno và Han đều quay đầu. Người vừa bước đến là Deahan, ánh mắt anh sắc như dao, quét qua Han và Ren trong im lặng. Dáng đứng vững chãi giữa căn phòng ánh sáng nhợt nhạt khiến cả không gian như ngưng đọng.
Deahan (nhìn Han, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh):
– Cô làm tôi thất vọng. Tưởng cô là người hiểu luật chơi này nhất.
Han (ôm Ren chặt hơn, giọng run nhẹ nhưng ánh mắt vẫn không lay chuyển):
– Tôi hiểu luật. Nhưng lần đầu tiên tôi không muốn tuân theo.
Rinno (hạ súng xuống, nghiêng đầu về phía Deahan):
– Cô ta muốn chết thay cho đứa nhỏ sao?
Han (nhìn Ren rồi đáp):
– Nếu cái giá để giữ lại sinh mạng này là mạng tôi… thì đúng vậy.
Ren khóc không ngừng, hai tay nhỏ nắm chặt lấy áo Han như thể sợ cô biến mất. Tiếng khóc của cậu bé dường như khiến cả căn phòng nứt vỡ từng mảnh trong yên lặng.
Deahan bước lại gần, ánh mắt không đọc được là lạnh hay đang dao động. Anh nhìn Han rất lâu, như muốn tìm lại hình ảnh một trợ lý từng sắt đá, từng không rơi lệ dù đứng trước xác người.
Deahan (cuối cùng cất lời):
– Đưa đứa bé đi. Nhưng đừng đụng vào nó. Tạm thời.
Rinno (ngỡ ngàng):
– Sếp...?
Deahan (quay đi, không để lộ cảm xúc):
– Cứ làm theo. Tôi muốn xem Han có thể giữ được lòng tin của nó bao lâu… trước khi sự thật nhấn chìm cả hai.
---